The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

One-Year King, P6

1/15/2022

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"One-Year King," P6, ​Dec. 12, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/155883709311.html

Picture


Now this story is called, “One-Year King.” “Long time ago, long, long, long, long time ago, there was a person who was very rich and very generous.”

Ah, one moment. I forgot my eyeglasses, magic eyeglasses. Wow. Aren’t we lucky nowadays that we have eyeglasses to read? In the ancient times, in my age, maybe I could read no more. My grandma, when she was my age, I always had to read stories for her, books for her that she liked. She could not read. She didn’t have the glasses.

“A long, long time ago, there was a person who was very rich and very generous. He had a slave who was very, very loyal to him. And in return, this rich man was also very, very loving and kind to him. 

So kind, so loving to him to the extent that he was thinking, calculating that, ‘Why don’t I make him a different slave than any other slave, so that his life will never be in need anymore from today. No more hardship anymore from today.’ Ah, he thought and then he did. He returned freedom to him and then he also gave him many goods to sell in the other country. And then he even rented a big ship for him, so that he can go to the foreign land to sell all this merchandise that he has gifted to him.”

Wow. What a nice owner. Nice owner. The best is that we don’t have slaves anymore. But at least this guy is very nice. “And then he even said, ‘Best wishes to you, all peace and good and love. And God will be with you.’” Wow. Good wish.

“And then the slave bowed and prostrated in front of his old owner and then went on to the ship to go away. While he was still on the ship, on the ocean, suddenly from the north, a big wind built up into a storm, and then it blew the ship off course and then into the shore, where there’re a lot of sharp stones. And then of course, the ship became broken into a thousand pieces. All the sailors, all dead. Drowned and died. Only him, the slave, was still alive. By the grace of God, he grabbed onto a piece of wood and then this wood has been… how do you say, the waves…” Oh my God, how can I even forget English now.

“The waves pushed that piece of wood onto a wild island. All the goods, all the merchandise, drowned together with all the other people into the depths of the sea. And then he alone just laid there all by himself on top of the sand shore, many days, many nights until his bruised and almost broken body slowly regained consciousness.

After he became strong again, he saw himself in a dire, hopeless situation. Trying hard to survive, he began walking. And then suddenly he saw a path, a worn path,” meaning somebody has been walking on it. “So, he was so happy, happy. He saw some human footprints.”

Wow, wouldn’t you be happy? In such a desperate situation, he even saw human footprints.

“So, he followed these footprints one day and one night, and then suddenly he saw a citadel a little far away. When he almost got there, he was very surprised to see all the people from that city run, run, run, run out to welcome him. 

And all the leaders, I mean, all the governors and mayors of all the cities kept calling everybody to come. ‘Hear you, hear you! Look here, look here! Please look! Our king has arrived. God has sent us a king!’ So, everybody was so happy, happy and knelt down and clapped hands in the air, or whatever, saying ‘Long live the king! Long live the king! Long live the king!’” Wow. “And then this slave was carried all the way to a very, very glorious palace.” [...] 

“And then, they cleaned him up, and then put the shining purple clothes on him. Dressed him with purple clothes, royal robe and then put a crown on top of his head, and then put him on a gold throne. He was perplexed as he sat down. He just sat down and was still perplexed.

He saw many of the mayors of the cities, and the chief of those tribes, and many other people who all came to him one by one, and swore loyalty to him, just like servants are loyal to their owner. Seeing all this glorious honor for him, the new king, used his hand to rub his eyes to see whether or not he’s looking correctly. 

And then he was thinking to himself, ‘I think I am sleeping. I think I’m dreaming. It’s only a dream, it’s only a dream.’ But day after day, he’s still the king of that land, and many rituals and many courtesies and all kinds of arrangements for kings, still continue. So he knew that he is the king, really.

But he’s still questioning himself, ‘But, what have I done that I would merit this kind of position? Ah this must be some kind of trial, testing.’ That’s what he was thinking.

But the king, well he’s the king, he called his prime minister to come and asked him, ‘Would you please tell me what is it about me that you and many leaders, and all your citizens here make me a king? And then how long will I be able to reign this way?’”

“The prime minister told him, ‘Your Majesty. I also don’t think there is any trouble if I should tell you all the truth. Because the god that takes care of this land has always prayed very hard to ask God to grant us, every year, one new king.

​So God has listened to our prayer. Thus, every year, every twelve months, Hes has sent us one like you. Whenever that person arrives, all of us, from officials to the normal citizens, we will run out and welcome him as you have witnessed. And then this person would be treated with all kinds of royalty, and then make him king.’” That’s simple.

“’But this king will be able to reign only one year. After one year, he will be driven out of the royal palace. All his royal clothes will be stripped from him. And then, he will be given rags to wear and then given to the army. And then the soldiers will bring him to the shore of the sea, put him on a boat and take him to a wild island to be exiled there. And then, it continues like that.’”




Bây giờ truyện này có tựa đề là: “Vua một năm”. “Ngày xửa ngày xưa, lâu, lâu lắm rồi, có một người rất giàu và rất hào phóng”.

À, chờ chút ha, để tôi mang mắt kính đã, mắt kính thần. Ôi chao. Không phải ngày nay chúng ta may mắn có kính để đọc hay sao? Thời xưa, vào tuổi tôi, có lẽ không thể đọc được nữa. Bà ngoại tôi, khi bà ở tuổi tôi, lúc nào tôi cũng phải đọc truyện cho bà nghe, sách truyện mà bà thích. Bà không đọc được. Bà không có mắt kính.
 
“Ngày xửa ngày xưa, có một người rất giàu và rất rộng lượng. Ông có một người nô lệ rất, rất trung thành với ông. Để đáp lại, ông trưởng giả này cũng rất, rất thương mến và tử tế với người đó. Rất tử tế, rất thương người nô lệ đó đến nỗi ông nghĩ, suy tính rằng: ‘Tại sao ta không làm cho người nô lệ này khác với bất kỳ người nô lệ nào khác, để từ hôm nay cuộc đời anh ta sẽ không bao giờ còn nghèo khó nữa. Kể từ hôm nay sẽ không còn khổ cực nữa’. À, ông nghĩ sao thì làm vậy.
 
Ông trả tự do cho người nô lệ ấy và rồi cũng tặng anh ta nhiều, nhiều hàng hóa để đi bán ở nước khác. Ông còn thuê một con thuyền lớn cho anh, để anh có thể đem bán tất cả hàng hóa mà ông đã tặng cho anh nơi hải ngoại”.
 
Ôi chà. Thật là một ông chủ tốt. Ông chủ tốt. Điều tốt nhất là không có nô lệ nữa. Nhưng ít ra ông này rất tốt. Và rồi ông còn nói thêm: ‘Chúc anh những điều tốt đẹp nhất, vạn sự an lành và tình thương. Và Thượng Đế sẽ ở cùng anh’”. Ôi chao. Lời chúc tốt lành.
 
“Và rồi người nô lệ cúi rạp mình trước mặt ông chủ cũ rồi lên thuyền giong buồm ra đi. Trong khi lênh đênh ngoài khơi, bỗng nhiên gió phương bắc nổi lên thành cơn bão, thổi con tàu ra khỏi hải trình, văng vào bờ biển lởm chởm, và trúng ghềnh đá vỡ tan từng mảnh. Đoàn thủy thủ mất mạng dưới lòng đại dương, chỉ còn lại một mình người nô lệ. Bởi ân điển của Thượng Đế, anh bám được một tám ván cho tơi khi... nói làm sao, những con sóng…” Ôi Trời ơi, sao bây giờ tôi lại quên cả tiếng Anh thế này.

“bị sóng đánh dạt vào bờ của một hòn đảo vắng vẻ.  Tất cả của cải, tất cả hàng hóa, cùng với tất cả những người khác đều bị chìm xuống đáy biển. Chỉ riêng anh ta nằm trơ trọi trên bờ cát suốt mấy ngày, cho tới lúc thân thể tả tơi bầm dập dần dần hồi phục.
 
Sau khi khỏe lại, anh thấy mình ở trong một hoàn cảnh khốn cùng, tuyệt vọng. Tìm cách cứu lấy mình, anh cất chân bước đi. Và rồi bỗng nhiên anh thấy một con đường, con đường mòn”, nghĩa là đã có người đi lại trên đó. “Thế là, anh ta rất đỗi vui mừng, vì thấy ở đó có dấu chân người."

Chà, quý vị không thấy mừng sao? Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, mà còn thấy được dấu chân người.

“Nên anh đi theo các dấu chân ấy suốt một ngày một đêm, và thấy xa xa có bóng dáng một thành phố.  Khi gần đến đó, anh rất ngạc nhiên khi thấy mọi cư dân trong thành đó đua nhau chạy ra chào mừng anh.

Và tất cả các nhà lãnh đạo, ý tôi nói, tất cả các thống đốc và thị trưởng của tất cả thành phố không ngừng kêu gọi mọi người đến. ‘Nghe đây, nghe đây! Nhìn kìa, nhìn kìa! Hãy nhìn Đức Vua của chúng ta đã đến rồi, người vừa được Thượng Đế gửi đến!'

Mọi người rất đỗi vui mừng, quỳ xuống và đưa tay lên cao vỗ to, hoặc làm gì đó, kêu lên: ‘Đức vua vạn tuế! Đức vua vạn tuế! Vạn tuế, vạn vạn tuế!’” Ôi chà. “Và rồi người nô lệ này được đưa đến một cung điện vô cùng lộng lẫy”. [...] 
​
“Và rồi, họ tắm rửa cho anh sạch sẽ, rồi mặc cho anh quần áo màu tím sáng óng ánh. Mặc cho anh quần áo, hoàng bào màu tím, đội lên đầu vương miện hoàng kim, và đặt anh lên ngồi trên ngai vàng. Anh ta bàng hoàng ngồi xuống. Anh ta ngồi xuống và vẫn còn bàng hoàng.

Anh thấy nhiều thị trưởng của các thành phố, và tù trưởng của những bộ lạc đó, và nhiều người khác nữa, hết người này đến người khác, lần lượt thề trung thành với anh ta, giống như gia nhân trung thành với chủ của họ. Nhìn thấy mọi vinh dự huy hoàng này dành cho mình, vị tân vương đưa tay lên dụi mắt để xem những gì mình nhìn thấy có đúng hay không, và nghĩ trong bụng: ‘Chắc chắn mình đang ngủ, và mọi sự này chỉ là  một giấc mộng’. 

Nhưng ngày qua ngày, thấy mình vẫn là đức vua của vùng đất này, và nhiều lễ nghi phép tắc cùng với đủ loại sắp đặt dành cho vua vẫn tiếp diễn. Vì vậy anh ta biết rằng mình thật sự là vua.

Nhưng anh vẫn thắc mắc: ‘Nhưng mà ta đã làm gì xứng đáng với địa vị này? Đây chắc là một loại thử thách nào đó!’.

Nghĩ thế, nhà vua, vì dù sau anh ta cũng đang là một vị vua, cho gọi một quan thượng thư tới và hỏi: “Xin vui lòng nói cho tôi biết cái gì nơi tôi khiến cho ông và nhiều nhà lãnh đạo, cùng hết thảy cư dân trên đảo này tôn tôi lên làm vua? Và tôi còn trị vì  như thế nào bao lâu nữa?”
 
Quan thượng thư trả lời: “Tâu Bệ hạ. Thần thấy cũng không có gì phải e ngại nếu nói với bệ hạ tất cả sự thật. Bởi vì vị thần chủ quản vùng đất này đã cầu khẩn tha thiết với Thượng Đế ban cho chúng tôi mỗi năm một vị vua mới.
 
Thượng Đế đã nghe lời cầu nguyện ấy, nên cứ mỗi 12 tháng lại gửi tới chúng tôi một người như bệ hạ. Bất cứ khi nào người đó đến, tất cả chúng tôi, từ quan đến dân, đua nhau chạy ra nghênh đón, như bệ hạ đã thấy, và y được tiếp rước với nghi vệ vương giả, tấn phong làm vua." Đơn giản thế thôi.

“Tuy thế, nhà vua đó chỉ trị vì một năm thôi. Tới hết năm, y bị truất phế khỏi ngai vàng, bị tước hết trang phục quân vương, bị ăn mặc rách rưới, rồi giao cho quân lính. Và rồi quân lính sẽ mang y ra bờ biển, đưa lên một con thuyền rồi chở y tới một hòn đảo hoang để bị lưu đày ở đó. Rồi sau đó chuyện cứ tiếp tục như vậy".

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine