The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

One-Year King, P5

1/14/2022

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"One-Year King," P4, ​Dec. 12, 2021
https://suprememastertv.com/en1/v/155817842563.html


Picture



​Alright, my God. I’m very tired also, very tired. Even though I don’t have the pandemic myself, but very tired also, praying so hard and working so tiringly, not tirelessly like you would hope. Not tirelessly. Tired, but still continue. (Thank You, Master for all Your help.) You’re welcome.

It’s not for you I did because you are well taken care of and you’re safe. You know where you are. You have the principles, you have the morals to wear on your body like an armor. Protective armor. And you have your Master. And you have a very, very high, high quality job. So, anyway, we are OK but, millions, billions are not. And that’s why we’re working hard.

Sometimes I’m also thinking I’m stretching myself too thin. Because many Masters, They came just for some and then They just feel happy and They leave. Or happy or not, suffering or not, They would leave, and They know They’ve done Their best.

I’m never satisfied, like I’ve done my best. I know I’m doing my best, but that doesn’t mean that I’m satisfied. I feel like it’s never enough. There’s too much suffering and I feel sometimes very frustrated. Frustrated. Like keep yelling at the deaf. Or forcing the blind to read without the proper equipment of course.

Nowadays the blind can read. They make a special alphabet for them so that they can read with the fingers. My situation is worse than that. All these blind people in the world, they don’t have equipment to read. They have, but they don’t even use it. And it is a surprise that I’m still alive. That they didn’t even do away with me yet. So, it’s at least something. Something good. But I feel never satisfied. I feel never satisfied.

In my mission, I never feel like I have done enough or I’ve done my best. Even though you can say I have, but doesn’t give me the satisfactory feeling that that is all I wanted. That all I wanted is done. It’s not like that.

​I feel so much suffering when I see an animal-person skinned alive on TV, or chopped mercilessly without any sympathy from anyone in those slaughterhouses or hunting people. Oh, my heart felt just so wrenched. 

And I just keep saying to God, “Oh please God, stop all this. Please stop all this. The karma law doesn’t have to exist. Doesn’t have to. You don’t have to give people here free will.”

But it is not the Almighty God who does it.

It is the one who borrowed God’s Power to create this world, for example. He wants it that way. He wants people to have to struggle. And then even send the devils down to seduce them into doing wrong, then punishes them. See the outcome, what happened. Like watching theater.
​
And I cursed him, I said, “You are wicked, you are terrible, you’re not worthy to be the creator. Just stop all this. I really have contempt for you.” I told him that. “Don’t have to have this law of karma.” 

He said, “Like that, so that people can become better, improve.”

I said, “Nonsense, garbage. Many beings never left Heaven. They never needed to improve, nothing. They are always good. And nobody asked for this world. Only you make it into hell. Hell here and hell in hell, as well. All are hell.”

​So I said to God, I said, “Please, if I cannot do anything, why don’t You just destroy me? Because I just cannot bear anymore. Cannot bear anymore the suffering of this world.”


Every time I see things like that, even just in the film, you can turn it off. But my heart just cannot bear. Feels like shattered, and oh, so much, so much pain, so much suffering. That’s why I can never feel satisfied.

​Because in every corner of our world, there is suffering going on to someone, either humans or animal-people, or even tree beings, trees and bushes, and all that. They are helpless. They’re delivered to the mercy of whoever. This is terrible. It’s not fair. [...]

Picture
Coming winter already. You have everything you need? You can order anything. Just to keep warm. Keep warm or new clothes or something. (Yes, thank You, Master.) (We are all looking good today.) Yeah, you do? Ah wonderful! Wonderful. Because I thought you don’t have enough clothes. That’s why I keep reminding you. Anyway, you don’t need anything maybe. That’s why.

You have the best job in the world. You don’t know. (We do, we’re very lucky.) Very lucky, yes. [...] 

I have to continue to remind all of you about how to live a decent life.  And spiritual life, we need constant reminding. It’s true like that.

It’s like many stories I read already before, preparing to read to you, but when I look at it again, I can’t remember what it was. So, anyway, I’ll read you this story, but I don’t remember the content. I will read on and we’ll both find out what it is.

You like a joke to begin with?
 
There were two inmates inside a prison and talking to each other. Inmate John, said to inmate Smith. “What are you in for?” He said, “I robbed something. And then, they caught me.” So, inmate Smith asked John, “And how about you? What are you in for?”

He said, “Because I’m deaf.” Deaf, cannot hear. So, the other inmate, Smith, was very surprised. He said, “What? My God! They are so strict nowadays. Even if you’re deaf, they put you in jail? My God!”

So, John said, “No, no. Because I’m deaf, so I stole a radio when it’s still broadcasting.” He stole a radio, when it’s still on. So, of course the owner chased after the sound and got him. Imagine, he carried the radio into the garden, to the gate to get out, hey? So easy to follow the sound to catch him, no?

We should also catch this (inner Heavenly) Sound. So, God will catch us. We should everyday practice on the inner Heavenly Sound which is inaudible to everyone else around us. Catch that (inner Heavenly) Sound so that God will catch us, so that we can go Home. 

Now this is the story… A Jewish story. [...]




Tôi cũng rất mệt, rất mệt. Mặc dù chính tôi không bị dịch bệnh, nhưng cũng rất mệt mỏi, cầu nguyện vô cùng khẩn thiết và làm việc hết sức mệt, không phải không biết mệt như quý vị nghĩ. Không phải không mệt mỏi. Mệt mỏi, nhưng vẫn tiếp tục. (Cảm ơn Sư Phụ về tất cả sự trợ giúp của Ngài.) Không có chi.
 
Tôi làm không phải cho quý vị, vì quý vị đã được chăm sóc tốt và an toàn. Quý vị biết mình đang ở đâu. Quý vị có nguyên tắc, có tiêu chuẩn đạo đức để khoác lên thân mình như áo giáp. Áo giáp bảo vệ. Và quý vị còn có Sư Phụ nữa. Và quý vị có một công việc với phẩm chất rất cao, rất cao. Nên dù sao chúng ta cũng ổn, nhưng hàng triệu, hàng tỷ người thì không. Bởi thế, chúng ta làm việc cực nhọc.
 
Đôi khi tôi cũng nghĩ rằng tôi ôm đồm quá nhiều việc cùng lúc. Bởi vì nhiều Minh Sư, các Ngài đến chỉ vì một số người, rồi các Ngài cảm thấy vui và các Ngài ra đi thôi. Vui hoặc không, khổ hoặc không, các Ngài cũng sẽ ra đi, và các Ngài biết là đã làm hết sức rồi.

​Tôi thì không bao giờ hài lòng, như đã làm hết sức của tôi. Tôi biết tôi đang nỗ lực hết mình, nhưng không có nghĩa là tôi vừa ý. Tôi cảm thấy như không bao giờ đủ. Có quá nhiều đau khổ và đôi khi tôi cảm thấy rất nản lòng. Chán nản. Như tiếp tục hét vào cái tai điếc. Hoặc ép người mù đọc [chữ] [dù họ] không có thiết bị phù hợp,  dĩ nhiên.

Ngày nay người mù có thể đọc. Người ta chế ra một mẫu tự đặc biệt để họ có thể đọc bằng các ngón tay. Hoàn cảnh của tôi còn tệ hơn vậy. Tất cả người mù này trên thế giới, họ không có thiết bị để đọc. Họ có đấy, nhưng họ không chịu dùng nó. Và điều ngạc nhiên là tôi vẫn còn sống. Rằng họ thậm chí chưa thủ tiêu tôi. Vì vậy, ít ra cũng có điều gì đó tốt rồi. Nhưng tôi không bao giờ cảm thấy hài lòng. Tôi không bao giờ cảm thấy hài lòng.

Trong sứ mệnh của tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy đã làm đủ hoặc đã làm hết sức mình. Mặc dù quý vị có thể nói tôi đã làm đủ, nhưng [điều đó] không cho tôi cảm giác hài lòng rằng đó là tất cả những gì tôi muốn. Rằng tất cả những gì tôi muốn đã hoàn thành. Không như thế.
 
Tôi cảm thấy rất đau khổ, khi thấy một người thân-động vật bị lột da sống trên TV, hoặc bị chặt một cách tàn nhẫn, không chút thương xót, bởi bất cứ ai trong các lò mổ hoặc bởi những kẻ săn thú. Ôi, lòng tôi thấy quặn thắt.

Và tôi cứ nói với Thượng Đế: “Ôi xin Thượng Đế ngừng mọi điều này. Xin ngưng lại tất cả [tàn ác] này. Luật nhân quả không cần phải hiện hữu. Không cần. Ngài không cần phải cho con người ở đây có ý chí tự do”.

Nhưng không phải Thượng Đế Toàn Năng đã làm điều này.

Đó là kẻ đã mượn Lực lượng của Thượng Đế để tạo ra thế giới này, chẳng hạn vậy. Y muốn cách đó. Y muốn con người phải phấn đấu. Và rồi thậm chí phái nhiều ác quỷ xuống để cám dỗ con người làm điều sai trái, rồi trừng phạt họ. [Để] xem hậu quả, những gì xảy ra. Như xem kịch.

Và tôi nguyền rủa y, tôi nói: “Ngươi thật độc ác, ngươi thật tồi tệ, ngươi không đáng làm vị tạo hóa. Ngừng hết những điều này đi. Ta thật sự khinh miệt ngươi”. Tôi bảo y như thế. “Không cần phải có luật nhân quả này”.
 
Y nói: “Có như thế, để con người có thể trở nên tốt hơn, tiến bộ”.
 
Tôi nói: “Vớ vẩn, rác rến. Nhiều chúng sinh chưa hề rời Thiên Đàng. Họ không bao giờ cần tiến bộ, không cần gì hết. Họ luôn luôn tốt. Và không ai yêu cầu có thế giới này. Chỉ có ngươi biến nó thành địa ngục. Địa ngục ở đây và địa ngục ở địa ngục nữa. Tất cả đều là địa ngục”.
 
Tôi nói với Thượng Đế: “Xin Ngài, nếu con không làm gì được, sao Ngài không hủy diệt con đi? Bởi vì con không thể chịu nổi nữa. Không thể chịu đựng thêm sự đau khổ của thế gian này”.


Mỗi lần tôi thấy những điều như vậy, dù chỉ trong phim thôi, mà có thể tắt nó đi. Nhưng lòng tôi vẫn không chịu nổi. Cảm thấy như tan vỡ, và ôi, quá nhiều, quá nhiều đau đớn, quá nhiều đau khổ. Thành ra tôi không bao giờ có thể cảm thấy mãn nguyện.

Vì mọi ngõ ngách trên thế giới của chúng ta, luôn luôn có ai đó đang đau khổ, hoặc người thân-động vật, hoặc ngay cả chúng sinh cây cối, cây cối và bụi rậm, tất cả họ. Họ bất lực. Họ bị phó mặc cho lòng thương xót của bất cứ ai. Thật kinh khủng. Thật bất công.  [...]
Picture
Mùa đông đến rồi. Có mọi thứ quý vị cần chứ? Quý vị có thể đặt mua bất cứ gì. Chỉ để giữ ấm. Giữ ấm hoặc quần áo mới hoặc gì đó. (Dạ cám ơn Sư Phụ. Tất cả chúng con đều trông ấm áp hôm nay.)  Ờ, thế hả? Tuyệt vời! Tuyệt vời. Bởi vì tôi nghĩ quý vị không có đủ quần áo, thành ra cứ nhắc hoài. Dù sao, có lẽ quý vị không cần gì hết. Lý do là vậy.
 
Quý vị có công việc tốt nhất trên thế giới. Quý vị không biết đó thôi. (Chúng con biết, chúng con rất may mắn.) Rất may mắn, phải. [...]


​Tôi phải tiếp tục nhắc nhở tất cả quý vị về cách sống một đời đúng đắn. Và đời sống tâmlinh, chúng ta cần được nhắc liên tục. Thật sự là thế.

​Như nhiều truyện tôi đã đọc trước rồi, để chuẩn bị đọc quý vị nghe, nhưng khi nhìn lại, thì không nhớ được là truyện gì. Dù sao, tôi sẽ đọc cho quý vị nghe truyện này, nhưng tôi không nhớ nội dung. Tôi sẽ đọc tiếp và chúng ta sẽ cùng tìm xem truyện nói gì.
 
Có thích bắt đầu với truyện tếu không?

Có hai bạn tù nói chuyện với nhau. Bạn tù John, nói với bạn tù Smith. “Anh vào đây vì tội gì?” Anh ta nói: “Tôi trộm đồ. Và rồi, họ bắt được tôi”. Rồi, bạn tù Smith hỏi John: “Còn anh thì sao? Anh vào đây vì tội gì?”

Anh nọ nói: “Bởi vì tôi bị điếc”. Bị điếc, không nghe được. Nghe vậy, bạn tù kia, Smith, rất ngạc nhiên. bèn nói: “Cái gì? Ôi trời! Ngày nay họ thật nghiêm khắc. Dù anh bị điếc, họ vẫn đưa anh vào tù? Ôi trời!”

Thế là, John nói: “Không, không. Bởi vì tôi bị điếc, cho nên tôi lấy trộm chiếc radio trong khi nó vẫn đang phát thanh”. Anh ta trộm radio, khi vẫn phát thanh. Dĩ nhiên người chủ đuổi theo âm thanh và bắt được anh ta. Tưởng tượng coi, anh ta mang radio đi vào vườn, tới cổng để ra ngoài, ái chà? Quá dễ, cứ đi theo âm thanh và bắt anh ta, phải không?
 
Chúng ta cũng nên bắt Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) này. Rồi, Thượng Đế sẽ bắt chúng ta. Mỗi ngày chúng ta nên quán Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) mà những người khác xung quanh không thể nghe được. Bắt Âm Thanh (Thiên Đàng nội tại) để Thượng Đế sẽ bắt chúng ta, để chúng ta có thể về Nhà.
 
Bây giờ, đây là truyện từ truyện Do Thái. [...]

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine