The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • SPOTLIGHT
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

​New Year’s Eve Ghost Stories, P5

2/13/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"New Year’s Eve Ghost Stories," P5
WEEK: 176-177 EPISODES: 1225-1232
AIRDATES: TUE-TUE, February 9 - 16, 2021
http://suprememastertv.com/en1/v/122909180898.html
https://youtu.be/4XOV_JXI8mw

Picture

NEW YEAR'S EVE GHOST STORIES
Part 5/8 


​
​Before that, we did have a little piece of land in Hsihu already. Small one, like down in the Forest Hall. Not even the whole Forest Hall like that, just where some of the tents are. That’s where we had, smaller, maybe half an acre or an acre-something, less. So, we stayed there and then we made something to sell, so we had some money and we saved some. When we went to Haocha, lived in tents like that for a while, we didn’t need to go begging.

In Taiwan (Formosa), it’s not allowed to go begging for monks and nuns. I don’t see any of them. 
Most of them live in a big temple anyway, comfortable. More comfortable than me. And people come and make offerings to them. It’s also good like that. And they offer service to the followers. So, it’s a two-way service.

​I like that life very much. I keep telling you, no? Didn’t I tell you before?
Living in a tent on the riverbank. Yes? But the riverbank has also higher steps, higher area. So, we camped on the higher area and we went down a little bit, not too high so that you have to climb very hard. It was very nice. You just step on some stones and you’re up to your tent. And then you step down little bit and you wash your clothes there and then you take the water to cook and the clothes are dry in no time on the hot rock. It was a good life. It’s similar to the life I lived in India before, I told you, in Rishikesh.

I love this kind of life.

I don’t miss anything except that, except that life. I miss it sometimes, so much, so much, so much. Feel so free. You feel so free. We don’t need a lot of money. We have a very simple life. Just go out and get some simple things, the basic staple food, like rice or potatoes.

Some vegetables that last long, like cauliflower and cabbage and potato, carrots and all that. These last a very long time. Could last without a refrigerator. And if you want it cool, you put it in a bag and dip it in the water, under the rocks so it doesn’t fly away. So, it is very natural; you don’t have to pay anything. So wonderful.

Of course, we had a little camera and they did the theater sometimes, but we didn’t always use it. And if it ran out of battery, we asked some brother to come in and charge it in his home and bring it back to us.
 
This kind of life, I really love it so much, so much. So happy time, so happy. We never had any problems, quarrels, or any bad words, or any bad temperament, or quarrelling with each other – nothing, nada, niente (“nothing” in Italian), nix (“nothing” n German).

Always happy every day.

Either sit there on the rock meditating, or hibernate in the tent, or walk around the banks, or climbing the mountains, or go look for some wild food, wild vegetables. Everybody was happy. I was happy. I never asked if they were happy or not, but I never saw them crying or complaining, so they must have been happy.

Nobody wanted to come back to Hsihu before. We had a little piece of Hsihu there before. We didn’t have as big as now. Just one-fifteenth of it. One fifth of it or one tenth of it. I don’t know, 10% of what we have now, something like that. Even then, we didn’t want to come back. It’s more convenient, but we didn’t want to.

But then I had to, maybe I had to because of some program – already wanted to go out to lecture, already prepared or something. I don’t remember why we came back. Must be some lecture waiting. OK! You want the ghost, not my calendar. I’m going to read you the ghost. Why was it that I talked so long? Did I...? Ah, I already started the story, right? ​

Picture
“So, the man died, nobody knew why. And then after, many weird things happened. Then they tried to get many priests. They went to the temple, the church, and asked the high priest named Yo’el, the priest who stayed in the other city of Zamość. He was very famous about doing miracles and magic. So they all went there and requested him to come to help get rid of the ghost for them.

And then of course, the high priest Yo’el immediately went to the haunted house. And then he was very sincerely and kindly requesting all these ghosts, ‘Please leave the house.’ He asked them, ‘Why? Why are you haunting this house? Don’t you know...’

He talked to them, he preached to them. He said, ‘Don’t you know that you have no right to stay among living human beings? According to your position, your race, you should go to some wilderness or somewhere ugly, dirty. You should not stay among humans. Who allowed you? Who allowed you to stay with humans?’ So the ghost, the soul of the ghost answered him.”

He could talk to the ghost, you see? Some people can. Some of my disciples can; Association members can.

“So, the ghost said to the high priest Yo’el, ‘In general, it is like that, yes. But this house belonged to us and we have the right, legal right to stay here.’

​So the priest Yo’el asked him, ‘How do you know that this legally belongs to you guys when you never went to the court to claim it or to declare it? So now, first thing is that you have to bring your story, your complaint. Go to the Poznań Court. And then if your case is correct and if you win the court case, then you can say that you have the right to possess this house. Nobody can put himself above the law, even the ghost.’

​That’s what the priest said to them. Ah!

The ghosts heard all this advice and then they agreed. ​They said, ‘OK, we will go to Poznań Court and air our grievance.’ Next day, together with the high priest Yo’el and also the other lesser local priests, the human owner of the house and the ghost went to the court.

When everybody sat down already, suddenly they heard a voice, but they didn’t see anyone. They just heard the voice and that voice said, ‘Your honor, please, I want to explain my situation. It’s that a long time before today, a long time ago, there was a person, he was a jeweler.’” He makes jewels.

​He’s a jeweler. Jeweler. “‘He stayed in that house. And then he had two wives. One was a human wife and the other one was a demon wife or a ghost wife. But he loved the ghost wife more than the human wife. He loved her so much that even in the middle of the prayer time, he would drop it and run back home from the church in order to be with the ghost wife.

So, like that, he continued to stay with the two wives. And both of them had bore children with him. But the human wife did not know anything about the second wife who was the ghost. But one day she found out. It’s like this. 
​
​In the feast of Passover.’”

You know Passover. You know the festival of Passover? You know what, right? (Yes, Master.) Yes, that’s the festival to celebrate the time... the Jews escaped from Egypt and passed over the sea, to be in safety. Otherwise, they would have been chased by the Egyptian army and they would not be able to survive. 

Because after they passed over the water, the sea opened for them to pass over, to walk over. And after they all walked over, the sea closed again. So, the other soldiers of the Egyptians were drowning or dared not come down. You know that story, right? (Yes, Master.) Just in case you forgot. So now, where were we?

“‘One day, the human wife found out because it was the festival, the Passover feast. And in the middle of the party, the husband stood up saying that he had to go to the bathroom. But the mother and many children, their children, were waiting, waiting a long time and didn’t see him coming back. So she stepped out and went looking for him, worried that something happened to him. And then she went home...
 
She looked everywhere in the house and didn’t see him, and the bathroom didn’t have, so she went down to the basement. And because the basement door was always locked, so she looked through the hole of the lock and she saw a beautiful furniture set, with a table and sofa and chair, gold plated.

​And there was a beautiful bed, luxuriously decorated. And on that bed, there was one beautiful woman sitting there without any clothes. And on top of that, her husband was kind of embracing her, and kissing her and all that  as a husband would have done to a wife.

So, this woman, the poor human wife, was so scared, frightened, she ran back to the dining room. She could not speak one word. She just sat there as if she had lost her mind, and all her body became trembling. After a while, the husband came back to the dining table. The wife also did not say anything. And then all the evening after that, she never spoke one word to him.

Next morning, when the light broke, she immediately went out to have a look, to find the priest, and told him everything that she had seen. And then the priest…’”

You should know this is a Jewish story, so a priest is like a rabbi also or some rank like that. “‘So she talked to the rabbi instead of…’” I just said the priest, but it’s a rabbi in their language, in their religious terminology. 


CHUYỆN MA ĐÊM GIAO THỪA 
Phần 5/8 


Trước đó, chúng tôi có một miếng đất nhỏ tại Tây Hồ rồi. Miếng đất nhỏ thôi, như ở phía dưới Điện Thâm Lâm. Nhưng không phải toàn Điện Thâm Lâm như thế đâu, chỉ là nơi có vài cái lều. Đó là nơi chúng tôi sống, nhỏ hơn, có lẽ một nửa mẫu Anh hoặc gần một mẫu, ít hơn. Chúng tôi sống ở đó và lúc ấy làm gì đó để bán, rồi có chút tiền và để dành một số. Khi chúng tôi đến Hảo Trà, sống trong lều như vậy đó một thời gian, nhưng không cần đi khất thực.

​Ở Đài Loan (Formosa), tăng ni không được phép đi khất thực. Tôi không thấy tăng ni nào hết. Dù sao đa số họ sống trong ngôi chùa lớn, thoải mái. Thoải mái hơn tôi. Và người ta đến cúng dường cho họ. Như vậy cũng tốt. Và họ phục vụ cho tín đồ. Nên đó là một dịch vụ hai chiều.

Tôi rất thích đời sống đó. Cứ kể quý vị nghe hoài, có không? Có kể quý vị trước đây chưa? Sống trong lều bên bờ sông. Có ha? (Dạ có, Sư Phụ.) Nhưng bờ sông cũng có những bậc cao hơn, khu vực cao hơn. Thì chúng tôi cắm trại trên một khu vực cao hơn rồi đi xuống một chút, không quá cao để không phải leo quá cực. Rất thích thú. Chỉ bước lên vài cục đá là lên tới lều của mình. Và rồi bước xuống một chút và giặt giũ quần áo của mình ở đó, rồi lấy nước để nấu và trong phút chốc là quần áo đã khô trên tảng đá nóng. Đó là một đời sống đẹp. Cũng tương tự như đời sống của tôi tại Ấn Độ trước đây, đã kể quý vị nghe rồi, tại Rishikesh.
 
Tôi thích loại đời sống này.

Không nhớ bất cứ gì khác ngoại trừ đời sống đó. Đôi khi tôi nhớ nhiều lắm, nhiều lắm, nhớ vô vàn. Cảm thấy thật tự do. Cảm thấy thật tự do. Không cần nhiều tiền. Có đời sống rất giản dị. Chỉ đi ra ngoài và mua những thứ đơn giản nào đó, lương thực chủ yếu căn bản, như gạo hoặc khoai tây.

​Một số rau lâu hư, như bông cải trắng và bắp cải và khoai tây, cà rốt này nọ. Những thứ này giữ được rất lâu. Có thể giữ mà không cần tủ lạnh. Và nếu muốn nó mát, thì cho nó vào túi xách và nhúng trong nước, dưới mấy tảng đá để nó không bay đi mất. Cho nên, rất thiên nhiên; không cần trả tiền cho bất cứ gì. Thật tuyệt vời.

Dĩ nhiên, chúng tôi có máy quay hình nhỏ và đôi khi họ diễn tuồng, nhưng chúng tôi không luôn luôn dùng nó. Và nếu dùng hết pin, chúng tôi gọi anh đồng tu tại gia đến đó, đi sạc pin ở nhà của anh ấy rồi mang trở lại cho chúng tôi.

Loại đời sống này, tôi thật sự thích vô cùng, thích nhiều lắm. Thời gian quá vui, quá hạnh phúc. Chúng tôi chưa bao giờ có vấn đề gì, cãi cọ, hoặc bất cứ lời nói xấu nào, hoặc bất cứ tính khí xấu nào, hoặc tranh cãi với nhau– không có gì, không gì hết, không có, không có gì hết.

Luôn luôn vui vẻ mỗi ngày.

Hoặc ngồi đó trên đá mà thiền, hoặc ngủ đông, nằm lì trong lều, hoặc đi bộ quanh bờ sông, hoặc leo núi, hoặc đi tìm thức ăn dại nào đó, rau dại. Mọi người vô cùng vui vẻ. Tôi cũng vui vẻ. Không bao giờ hỏi họ có vui vẻ hay không, nhưng tôi chưa bao giờ thấy họ khóc hoặc phàn nàn, vậy chắc hẳn họ vui vẻ.

Không ai muốn trở lại Tây Hồ trước đây. Trước đây chúng tôi đã có mảnh đất  nhỏ ở Tây Hồ rồi. Không có [đất] lớn như bây giờ. Chỉ bằng một phần mười lăm thôi. Một phần năm hay một phần mười. Tôi không chắc, 10% mảnh đất chúng ta có bây giờ, cỡ đó. Mặc dù vậy, chúng tôi cũng không muốn quay về. [Dù] tiện lợi hơn, nhưng chúng tôi không muốn.

Nhưng rồi tôi phải [quay về], có lẽ phải [về] vì chương trình nào đó – đã muốn ra ngoài thuyết giảng, đã chuẩn bị hay gì đó rồi. Tôi không nhớ tại sao chúng tôi quay về. Chắc là buổi thuyết pháp nào đó đang chờ. Rồi! Quý vị muốn [truyện] ma, [chứ] không phải lịch của tôi. Tôi sẽ đọc quý vị nghe [truyện] ma. Tại sao nói lâu như thế nhỉ? À, tôi đã bắt đầu đọc truyện rồi, đúng không?
Picture
“Rồi, chàng trai đó chết, không ai biết tại sao. Rồi sau đó, nhiều điều kỳ quặc xảy ra. Họ đã thử mời nhiều giáo sĩ. Họ đến đền, nhà thờ, và hỏi giáo sĩ thượng phẩm tên là Yo’el, vị giáo sĩ sống ở thành phố khác tên là Zamość. Ông rất nổi tiếng về thi triển phép lạ và thần thông. Do đó tất cả họ đến đó và yêu cầu ông giúp loại trừ ma cho họ.

Và dĩ nhiên, giáo sĩ Yo’el lập tức đi đến ngôi nhà ma đó. Rồi ông rất thành tâm và tử tế yêu cầu tất cả ma này: ‘Xin rời khỏi căn nhà’. Ông hỏi họ: ‘Tại sao? Tại sao các ngươi ám căn nhà này? Các ngươi không biết là...’ Ông nói chuyện với họ, ông dạy bảo họ.

​Ông nói: ‘Các ngươi không biết rằng các ngươi không có quyền sống giữa loài người hay sao? Theo như địa vị, chủng loài của các ngươi, thì các ngươi nên đi đến vùng hoang vu nào đó hoặc nơi nào đó xấu xí, bẩn thỉu. Các ngươi không được sống giữa loài người. Ai cho phép các ngươi? Ai cho phép các ngươi ở chung với con người?’ Thế nên hồn ma, linh hồn của ma trả lời ông”.

Ông có thể nói chuyện với ma, hiểu không? Một số người có thể. Một số đệ tử của tôi có thể; Nhiều hội viên có thể.

“Rồi, hồn ma nói với giáo sĩ Yo’el, ‘Nói tổng quát thì đúng là vậy, vâng. Nhưng nhà này thuộc về chúng tôi và chúng tôi có quyền, quyền hợp pháp ở lại đây’.

Thì giáo sĩ Yo’el hỏi hồn ma: ‘Làm sao ngươi biết chỗ này thuộc về các ngươi một cách hợp pháp khi các ngươi chưa bao giờ đến tòa án để đòi hay để tuyên bố quyền đó? Vậy bây giờ, điều đầu tiên là các ngươi phải đem câu chuyện này, lời khiếu nại của mình đến Tòa án Poznań. Rồi nếu trường hợp của các ngươi là đúng và nếu thắng kiện, thì có thể nói các ngươi có quyền sở hữu căn nhà này. Không ai có thể tự đặt mình trên pháp luật, ngay cả ma’.

​Đó là lời giáo sĩ nói với họ. À!

​Mấy hồn ma nghe những lời khuyên này xong, thì đồng ý. Họ nói: ‘Vâng, chúng tôi sẽ đến Tòa án Poznań và trình lời khiếu nại của mình’. Ngày hôm sau, cùng với giáo sĩ Yo’el và nhiều  giáo sĩ địa phương khác cấp thấp hơn, người chủ của căn nhà và hồn ma đi đến tòa án.

​Khi mọi người đã ngồi xuống xong, bỗng nhiên họ nghe có tiếng nói, nhưng họ không thấy ai cả. Họ chỉ nghe được tiếng nói và tiếng nói đó nói: ‘Thưa quý tòa, làm ơn cho tôi giải thích hoàn cảnh của mình. Là vì trước đây lâu rồi, lâu lắm rồi, có một người, ông là thợ kim hoàn’.”

​Ông làm đồ trang sức. Là thợ kim hoàn. “‘Ông ở trong nhà đó. Và lúc đó ông có hai bà vợ. Một vợ là người và vợ kia là quỷ hoặc ma. Nhưng ông thương vợ ma nhiều hơn vợ người. Ông thương vợ ma nhiều tới nỗi ngay cả giữa buổi cầu nguyện, ông cũng bỏ đó và chạy từ nhà thờ về nhà để ông có thể ở bên vợ ma. Cứ như thế, ông tiếp tục sống với hai bà vợ. Và cả hai bà vợ đều có con với ông. Nhưng vợ người không biết gì về vợ thứ hai, bà vợ ma. Nhưng một ngày, bà ấy phát hiện ra. Như thế này.
​
​Trong bữa tiệc Lễ Quá Hải’.”

Biết Lễ Quá Hải ha. (Dạ.) Quý vị biết Lễ Quá Hải chứ? (Dạ.) Biết là gì, phải không? (Dạ biết, Sư Phụ.) Ừ, đó là lễ hội để ăn mừng lúc... người Do Thái trốn khỏi Ai Cập và “vượt qua” biển (“quá hải”), để được an toàn. Bằng không, họ sẽ bị quân đội Ai Cập  đuổi theo kịp và họ sẽ không thể sống sót. 

Bởi vì sau khi họ băng qua biển, biển mở ra cho họ vượt qua, để đi bộ qua. Và sau khi tất cả họ đi qua, biển đóng lại. Vì vậy, các binh sĩ khác của quân Ai Cập đã chết đuối hoặc không dám đi xuống nữa. Quý vị biết truyện đó, phải không? Nói để lỡ quý vị quên. Vậy bây giờ, chúng ta đến đâu rồi?

“‘Một ngày nọ, bà vợ người phát hiện ra bởi vì đó là lễ hội, tiệc Lễ Quá Hải. Và đang giữa tiệc, người chồng đứng dậy nói ông phải đi vào phòng tắm. Nhưng người mẹ và nhiều người con, con cái của họ, chờ đợi, chờ rất lâu mà không thấy ông quay lại. Thế nên bà bước ra [khỏi đền] đi tìm ông, lo lắng điều gì đó đã xảy ra với ông. Rồi bà ấy về nhà...

Bà tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy ông, và trong phòng tắm cũng không có, nên bà ấy đi xuống tầng hầm. Và bởi vì cửa tầng hầm luôn luôn bị khóa, nên bà ấy nhìn qua lỗ của ổ khóa và bà ấy nhìn thấy một bộ nội thất xinh đẹp, có bàn, sofa và ghế, [mọi thứ] mạ vàng.

​Và có một chiếc giường đẹp đẽ, được trang trí sang trọng. Và trên giường đó, có một phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở đó không mặc quần áo. Hơn thế nữa, chồng bà đang ôm người phụ nữ đó, và hôn cô, đủ thứ như một người chồng âu yếm vợ mình.

Thế rồi người phụ nữ này, bà vợ người tội nghiệp này, sợ hãi quá, kinh sợ, bà ấy chạy trở về phòng ăn. Bà không thốt nổi nên lời. Chỉ ngồi đó [thẫn thờ] như thể đã mất trí, và toàn thân run rẩy. Một lát sau, người chồng trở lại bàn ăn. Bà vợ cũng không nói gì. Và rồi cả buổi tối sau đó, bà không hề nói với ông một lời.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, bà ấy lập tức đi ra ngoài nhìn ngó, để tìm vị giáo sĩ, và kể cho ông nghe mọi điều mà bà ấy đã nhìn thấy. Và rồi giáo sĩ…’”

Quý vị nên biết đây là truyện Do Thái, nên giáo sĩ đây là giáo sĩ Do Thái hoặc cấp bậc nào đó như thế. “‘Rồi bà kể với giáo sĩ Do Thái thay vì…’” Tôi chỉ nói giáo sĩ, nhưng đó là giáo sĩ Do Thái trong ngôn ngữ của họ, trong thuật ngữ tôn giáo của họ.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • SPOTLIGHT
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine