The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Magical Power Is Never Enough to Protect You, P4

6/5/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"Magical Power Is Never Enough to Protect You," P4
Hsihu, Taiwan (Formosa) - December 2, 2018
http://suprememastertv.com/en1/v/132918227167.html
https://youtu.be/ATi3ZPUQbR0


Picture

If you have magical power, forget that you have it, don’t use it, otherwise it continues the habit,
and this is just like borrow from this physical and the astral world,
and you’ll have to pay dearly at the end, or it will cut off some of your spiritual merit points.
​A lot! Big chunk!


THE FATE OF MILAREPA'S ENVIOUS DISCIPLE             KARMA OF USING BLACK MAGIC AGAINST A MASTER


​THE FATE OF MILAREPA'S ENVIOUS DISCIPLE



Now, Milarepa, disciple of Marpa the Great. Marpa Master told Him not to go anywhere. Go hide, don’t go down the mountain. Don’t go near people, don’t teach anybody.

​If you want to keep your life intact and your spiritual unhindered, don’t go near humans. Therefore, He stayed all the way there, but then some people discovered Him. And then sometimes He went down, and He taught them something. Maybe He didn’t go down, but He taught them something.

 
There were four nuns who came and learned with Him and asked Him to go back to their village so He could teach other people. He said, “No, No, I am here. It’s good for me.  I don’t want to go down.” But then, still some people became His followers and so-called disciples. 

One of them, very, very envious of His fame and all the respect that the people gave to Milarepa, he poisoned the Master (Milarepa). I think poisoned. I think so.

A long time already since I read this, long, long, long, long. Well, at least 30-some years ago. When I still had time to read, like in India or whatever. And now I don’t have time to even read my own mind, what I want this morning or not.
 
Ah, God, if you sit next to me, you will complain also like my dog the other day. There have time... No time for dogs. I have no time for myself even. Thank God, you come every week, so I take a shower and smell nice, and wear new clothes. If not, I am very comfortable with whatever. No time for thinking even.

Now, one of Milarepa’s disciples, a man who was very envious, jealous of Him, poisoned Him. And then the Master, Jetsun Milarepa was in agony of course.

In those times, maybe they were so wicked, they gave Him the poison that He won’t die immediately, but had to agonize for a long time before He died.

And then he came, because of other disciples around, concerned, and he also pretended to be concerned. He said, “Oh Master, why don’t You give me all Your pain, so that You will be relieved?”
 
He poisoned Him and then pretended to be kind to the Master.

So, the Master said, “No, no, you could not bear it. Such pain you could not bear it. I can, because maybe I have a little power, thanks to my Master Marpa. But you could not bear it.”

So, he still insisted, “Please, Master. Please give all the suffering to me, so that You will be free.” Blah, blah, blah, blah.
 
And, because Milarepa had some magical power and, as habits will have it, if you have miracle power, you cannot not use it, good or bad. You got me?

Therefore, I said to you, if you have magical power, forget that you have it, don’t use it, otherwise it continues the habit, and this is just like borrow from this physical and the astral world, and you’ll have to pay dearly at the end, or it will cut off some of your spiritual merit points. A lot! Big chunk!

If you eat just simple food and you pay for it, and still have a lot of spiritual merit points to compensate, how would it be if you borrowed something that’s invisible, that you could not even pay back. 

 
So, this person pretended to be nice to the Master, kind, compassionate and all that, and maybe doing this kind of sympathetic face, maybe shed a few crocodile tears and the Master said, “No, no, you could not bear it.”

After he kept insisting, the Master said, Jetsun Milarepa said to him, “OK, I will transfer some percent of it into this door, and then you will see how powerful, how painful it can be. One percent.” 

So He did some magic, He just waved His hand and then the door crumbled into dust. 

I wouldn’t bother. Because He knows that this is the person who poisoned Him. Maybe He wanted to show him that He had enough power to kill him, but He didn’t want to. Maybe that, but I wouldn’t bother. You are dying already. What for do you have to prove it to anyone?

But, as I told you, habits die hard. 
If you have power, you cannot not use it. 

​
It’s the same with governments. If you are in a powerful position, you have to really use it carefully. Very difficult; just one stroke of your pen, somebody might die, or somebody can live. Something can happen to some people or some family.

It’s a very difficult position. That’s why since time immemorial many political figures have not fared well. Even if they want to keep themselves spotlessly clean, there’s still relatives, friends, or wife and husband.
Picture
​I told you one of the stories before, of the man who was born without any hands or feet, just a little male organ. And then he inherited, he was still counted as a male. 
 
Just a little difference like that, and I have to wear these clothes, those clothes, inside, outside, otherwise criticized. Being a man is easy; you don’t even have to wear any clothes to come down, nobody says anything.

Many men in India, they don’t wear; the monks or the practitioners, they renounce everything. They don’t want to bother with the world, to have any complications to go with the clothes and the food and all the decorations or so-called necessities.

I also wish sometimes I could be like that, but I do it only at home. Because it is cumbersome, the clothes you have to either wear the what, the belt or all this what? Elastic band, what if it broke? It breaks somewhere. 

​Well, lucky I wear some very long dresses. You know now why I wear long dresses; it’s safer this way. Otherwise, I would be all-over national TV, whatever, who knows. Become more famous.

I’m already very famous in Taiwan (Formosa). Wherever I go, people know. I go to a non-disciple restaurant, they still recognize me. At the airport, not just in Taiwan (Formosa), but everywhere.

​It is a nuisance to be famous; you can’t have enough privacy.

Now, that person who poisoned Milarepa at the end of His life, went to hell, forever, this kind of forever hell.

Don’t think only in Milarepa’s time that happened. It still happens now, in my lifetime. That’s why I’m telling you, I always count my blessings, that I’m still alive. ​That's it. Just something, but it didn't take my life.
 
It’s just, that person is burned beyond recognition after that. But the soul, you understand, is almost destroyed. It’s not about the physical body, that you don’t feel, you don’t see it. 

​It’s the soul that’s going to be destroyed.

​Lucky the Master has the power, and can help. But that doesn’t mean that person will not go to hell for a long time at least, for long, I don’t know how long.

I’m telling you, a long time ago… I have a story for you here. 
Picture
KARMA OF HARMING A MASTER WITH BLACK MAGIC

​
A long time ago there was a Master, and He was very pious and powerful. I mean in a good way; He could save souls and rescue people, and the king of that country was also very good to Him. So, he gave Him a piece of land and he built something for Him to stay in, and then His disciples could also come and stay and listen to Him now and then.
​
But then, some of the disciples 
were not content with just coming and going. They wanted to stay there forever, then slowly they took up everything. And then the Master felt uncomfortable, because what kind of teacher can stay with his/her students twenty-four /seven or even every other day or every few days?

And then they put up tents everywhere, right in front of His house, and He could not go out to the bathroom without people trailing behind wanting to paint a picture. Not with a toilet I guess, I hope, but still trailing around.

He could not even sit down to eat, without people staring in His mouth. He could not even have any conversation with 
His mother or sister, brother, without somebody sitting, listening to the private details.

​He could not even talk to His doctors about His illness, of course from the karma, 
without  everybody listening. They even sat around Him, around His bed all day, all night, whenever they came. 

So, the Master left.

​
He could not bear it and left for a while, went somewhere. 
And then they took up everything, of course.

And then after a while, they didn’t have the Master, so one of the so-called disciples said, “Hey, maybe we are too possessive here, 
that’s why the Master cannot bear it, and He left already. Why don’t we maybe leave the place for the Master to stay alone and then we can come to see Him at His convenience. He’s getting older, He also needs rest. OK?” So OK, they all left. 

​
But one of the so-called disciples was not happy with that. She came and stayed there a long time; it was cheaper; no need to pay any rent, nothing. Put up a tent there and just stayed in the ashram, and always had some food. They liked that. Came and went whenever she wanted, like her own house. So, was reluctant to leave, didn’t want to leave.

And by the way, one of the other disciples, her friend, they’re two friends, two females. One didn’t have magic power, or was not aware that she had magic power, but they were friends in many other lifetimes. They were magicians, black magicians and followed the Master, of course, didn’t exercise any more power, fine.

Another one of her friends happened to do something that was wrong and harmful to the whole assembly, so the Master asked her to leave. And then this friend came and gossiped with the black magician friend, and this magician got this excuse to curse upon the place of the Master.

Not only that, but the Master also got affected.

He could have averted it, He could have returned 
this power to that magician person, but He could not do that. 

Number one: He didn’t have the heart to do that. He was not used to doing this kind of bad thing. Number two: the karma of the disciple, He must bear.

But that person’s soul 
has been burnt almost like black coal, until the Master came and embraced her, inside, and repaired her damage. But still, that person still needed to go to hell for a long time. 

Let me see how long. I saw this inside the vision, so I noted it down. It’s not in any book. But if you see Maudgalyayana’s story, then you should know, it’s similar. 

OK, the one that cursed the Master and put a forbidden fortress into His place, so that He’d come back, they invited Him to come back, but He could not live in there. Live very uncomfortably; some days headaches, some days stomach aches, some days heart problem, some days blood pressure, some days insects come and invade His quarters, etc., etc.

​And also, the assistant around the Master 
also became infected, and they also worked against the Master.

(to be contined in Part 5)
Picture

​SỐ PHẬN NGƯỜI ĐỆ TỬ GANH TỴ CỦA MILAREPA​​



Rồi, Milarepa, đệ tử của Đại Đạo Sư Marpa. Đạo Sư Marpa bảo Ngài đừng đi đâu cả. Đi trốn, đừng xuống núi. Đừng đến gần người ta, đừng dạy ai.

​Nếu con muốn giữ mạng sống của con nguyên vẹn và tu hành không bị cản trở, thì đừng đến gần con người. Vì thế, Ngài sống ở tuốt trên đó, thế mà một số người cũng vẫn tìm ra Ngài. Và rồi đôi khi Ngài xuống núi, và Ngài dạy họ điều gì đó. Có lẽ Ngài không xuống núi, nhưng Ngài dạy họ điều gì đó.
 
Có bốn nữ tu đến học với Ngài và thỉnh cầu Ngài trở lại ngôi làng của họ để Ngài có thể dạy những người khác. Ngài nói: “Không, không, tôi ở đây. Ở đây tốt cho tôi. Tôi không muốn xuống núi”. Nhưng rồi, một số người vẫn trở thành tín đồ của Ngài và những người gọi là đệ tử.

Một người trong họ, hết sức ganh tị với danh tiếng của Ngài và tất cả sự tôn kính mà mọi người dành cho Milarepa, ông ta đầu độc Minh Sư (Milarepa). Tôi nghĩ đầu độc. Tôi nghĩ thế.

Tôi đọc truyện này lâu rồi, lâu lâu lâu lắm rồi. Ừ, ít nhất ba mươi mấy năm trước. Khi tôi vẫn còn thời giờ để đọc, như ở Ấn Độ hoặc đâu đó. Bây giờ tôi không còn thời giờ ngay cả đọc tâm trí của mình, những gì tôi muốn sáng hôm nay hay không.
 
À, Trời ơi, nếu ngồi cạnh tôi, quý vị cũng sẽ phàn nàn như chó của tôi hôm nọ. Có lúc... Không có thì giờ cho chó. Ngay cả không có thì giờ cho chính mình. Cảm ơn Thượng Đế, quý vị đến mỗi tuần, nên tôi tắm gội thơm tho, và mặc quần áo mới. Nếu không, tôi rất thoải mái, [quần áo] ra sao cũng được. Không có thời gian để nghĩ nữa.
 
Một trong mấy đệ tử của Milarepa, một người đàn ông rất đố kỵ, ganh tức với Ngài, đã đầu độc Ngài. Và rồi Minh Sư, Tôn giả Milarepa dĩ nhiên bị đau đớn.

Vào thời đó, có lẽ họ rất độc ác, họ đã đầu độc Ngài nhưng không làm Ngài chết lập tức, mà phải chịu đau đớn rất lâu trước khi Ngài chết.

Và rồi ông ta đến, bởi vì có nhiều đệ tử khác xung quanh, [tỏ vẻ] quan tâm, và ông ta cũng giả vờ quan tâm. Ông ta nói: “Ồ Sư Phụ, tại sao Ngài không đưa cho con tất cả đau đớn của Ngài, để Ngài sẽ được dễ chịu?”

Ông ta đã đầu độc Ngài và rồi giả vờ tử tế với Minh Sư.

Vị Minh Sư mới nói: “Không, không, ông không thể chịu nổi đâu. Đau như vậy ông không thể chịu nổi. Tôi có thể, bởi vì có lẽ tôi có một chút lực lượng, nhờ có Sư Phụ Marpa của tôi. Nhưng ông không thể chịu nổi”.
 
Ông ta vẫn nhất quyết: “Làm ơn, thưa Sư Phụ. Xin đưa tất cả đau đớn cho con, để Ngài sẽ hết đau”. Nói ba hoa dài dòng. Và, bởi vì Milarepa biết một số thần thông và, thói quen không tránh được, nếu quý vị có thần thông, thì không thể không dùng nó, tốt hoặc xấu. 

Vì thế, tôi bảo quý vị, nếu có thần thông, hãy quên là quý vị có nó, đừng dùng nó, bằng không nó tiếp tục thói quen, và đây chỉ là như mượn từ cõi vật chất này và thế giới A-tu-la, và cuối cùng quý vị sẽ phải trả giá rất đắt, hoặc nó sẽ làm tiêu tan một số điểm công đức tâm linh của quý vị. Rất nhiều! Một lượng lớn!

Nếu chỉ ăn thức ăn đơn giản và quý vị trả tiền cho nó, và vẫn có rất nhiều điểm công đức tâm linh để bù vào, thế thì sẽ ra saonếu quý vị mượn điều gì đó vô hình, mà thậm chí không thể trả lại.

 
Thế rồi người này giả vờ là tử tế, tốt bụng, từ bi này nọ với Minh Sư, và có lẽ làm ra vẻ cảm thông có lẽ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu và vị Minh Sư nói: “Không, không, ông không thể chịu nổi đâu”.

Sau khi ông ta cứ khăng khăng, vị Minh Sư nói: Tôn giả Milarepa nói với ông ta: “Được, ta sẽ chuyển vài phần trăm của nó vào cánh cửa này, và rồi ông sẽ thấy nó mạnh cỡ nào, nó đau đớn dường nào. Một phần trăm”.

Rồi Ngài thi triển một chút thần thông, Ngài chỉ vẫy tay và rồi cánh cửa vỡ vụn thành bụi.
 
Tôi sẽ chẳng bận tâm. Bởi vì Ngài biết đây là người đã đầu độc Ngài. Có lẽ Ngài muốn cho ông ta thấy rằng Ngài có đủ lực lượng để giết ông ấy, nhưng Ngài không muốn. Có lẽ vậy, nhưng tôi sẽ chẳng bận tâm. Mình đang sắp chết rồi. Phải chứng minh cho ai biết để làm gì?

Nhưng, như đã nói, thói quen khó bỏ. 
Nếu có lực lượng, quý vị không thể không dùng nó.

Cũng giống chính phủ. Nếu ở trong một địa vị có quyền lực, quý vị phải thật sự sử dụng cẩn thận. Rất khó; chỉ một nét bút của quý vị, người nào đó có thể chết, hoặc người nào đó có thể sống. Điều gì đó có thể xảy ra cho một số người hoặc gia đình nào đó.

Đó là một địa vị rất khó [làm]. Thành ra từ thời xa xưa, nhiều chính trị gia không có hoàn cảnh tốt lắm. Cho dù họ muốn giữ cho bản thân họ thanh sạch, vẫn còn có thân nhân, bằng hữu, hoặc vợ và chồng.
Picture
Tôi đã kể quý vị nghe một truyện trước đây, về một người đàn ông sinh rakhông có tay chân gì cả, chỉ có bộ phận sinh dục nhỏ. Và rồi ông ấy thừa hưởng [gia tài], ông ấy vẫn được coi là nam giới. 
 
Chỉ một khác biệt nhỏ như vậy, còn tôi phải mặc quần áo này, quần áo kia, bên trong, bên ngoài, bằng không sẽ bị chỉ trích. Làm đàn ông thật dễ; quý vị thậm chí không phải mặc quần áo để đi xuống, không ai nói gì cả.
 
Nhiều người nam ở Ấn Độ, họ không mặc [quần áo]; nhà sư hoặc người tu hành, họ xả bỏ mọi thứ. Họ không muốn bận tâm với thế giới, để chịu bất kỳ rắc rối nào với quần áo, thức ăn và tất cả trang điểm hoặc cái gọi là nhu cầu thiết yếu.

Đôi khi tôi cũng ước mình có thể như vậy, nhưng chỉ làm vậy ở nhà thôi. Bởi vì nó cũng rườm rà, quần áo mình phải mặc hoặc mặc gì, thắt lưng hoặc tất cả những thứ này? Dây thun, nếu nó đứt thì sao? Nó đứt chỗ nào đó.

May mắn là tôi mặc một số y phục rất dài. Bây giờ quý vị biết tại sao tôi mặc y phục dài; cách này an toàn hơn. Bằng không, tôi sẽ bị đưa lên trên khắp truyền hình quốc gia, bất cứ gì, ai biết được. Trở thành nổi tiếng hơn.

​Tôi đã rất nổi tiếng ở Đài Loan (Formosa) rồi. Tôi đi đâu, người ta cũng biết. Tôi tới một nhà hàng không phải của đệ tử, họ vẫn nhận ra tôi. Ở phi trường, không chỉ ở Đài Loan (Formosa), mà ở khắp nơi.
 
Nổi tiếng là một sự phiền toái; quý vị không thể có đủ riêng tư.

Người mà đầu độc Milarepa vào cuối đời Ngài, đã đọa địa ngục, mãi mãi, loại địa ngục vô gián này. Đừng nghĩ nó chỉ xảy ra trong thời của Milarepa. Nó vẫn xảy ra bây giờ, trong kiếp này của tôi. Thành ra tôi nói với quý vị, tôi luôn luôn biết ơn là mình vẫn còn sống. Vậy đó… chỉ bị gì đó, nhưng nó không lấy đi mạng của tôi.
 
Chỉ là, người đó bị đốt không còn nhận ra [diện mạo] sau đó. Nhưng linh hồn, quý vị hiểu, hầu như đã bị hủy diệt. Không phải về thân thể vật chất, mà quý vị không cảm nhận được, không thấy được.

​Mà là linh hồn sẽ bị hủy diệt.

May mắn là Minh Sư có lực lượng, và có thể giúp đỡ. Nhưng đó không có nghĩa là người đó sẽ không bị đọa địa ngục tối thiểu trong một thời gian rất lâu, rất lâu, tôi không biết bao lâu.

Nói quý vị biết, lâu lắm rồi… tôi có một truyện cho quý vị ở đây.
Picture
NGHIỆP QUẢ HẠI MINH SƯ VỚI HẮC THẦN THÔNG


Lâu lắm rồi có một vị Minh Sư, và Ngài rất sùng đạo và có lực lượng. Ý tôi nói trong một cách tốt; Ngài có thể cứu linh hồn và cứu con người, và vua của vương quốc đó cũng rất tốt với Ngài. Vì vậy, vua đã tặng Ngài một mảnh đất và vua xây gì đó để Ngài ở, và rồi đệ tử của Ngài cũng có thể đến đó ở và thỉnh thoảng lắng nghe Ngài giảng.

Nhưng rồi, một số đệ tử không hài lòng với việc cứ đến và đi. Họ muốn ở lại đó mãi mãi, rồi từ từ họ chiếm mọi thứ. Và rồi vị Minh Sư cảm thấy không thoải mái, bởi vì loại thầy gì có thể ở với học trò mỗi ngày hai mươi bốn tiếng hoặc ngay cả hai ngày một lần hoặc mỗi vài ngày?

 
Và rồi họ dựng lều khắp nơi, ngay trước cửa nhà Ngài, và Ngài không thể đi ra ngoài đến phòng tắm mà không có đám người đi theo sau muốn vẽ một bức tranh. Không phải với phòng vệ sinh, tôi đoán, hy vọng thế, tuy nhiên họ đi theo  khắp nơi.

Ngài thậm chí không thể ngồi xuống ăn, mà không có ai đó chăm chú nhìn vào miệng Ngài. Ngài thậm chí không thể trò chuyện với mẹ hoặc anh, chị của Ngài, mà không có ai đó ngồi lắng nghe các chi tiết riêng tư.

Ngài thậm chí không thể nói chuyện với bác sĩ về bệnh của Ngài, dĩ nhiên đến từ nghiệp, mà không có mọi người lắng nghe. 
Họ thậm chí ngồi xung quanh Ngài, quanh giường của Ngài suốt ngày, suốt đêm, bất cứ khi nào họ đến.

Vì vậy, vị Minh Sư bỏ đi.

​
Ngài không thể chịu nổi và bỏ đi một thời gian, 
đi nơi nào đó. Và rồi họ chiếm mọi thứ, dĩ nhiên.

​Và rồi một thời gian sau, họ không có Sư Phụ, nên một trong những người gọi là đệ tử nói: “Này, có lẽ chúng ta quá chiếm hữu ở đây, thành ra Sư Phụ không chịu nổi, nên Ngài bỏ đi rồi. Tại sao chúng ta không 
rời khỏi nơi này để Sư Phụ ở một mình và rồi chúng ta có thể đến gặp Ngài khi Ngài rảnh. Ngài già hơn rồi, Ngài cũng cần nghỉ ngơi. Chịu không?” Thế rồi, tất cả họ rời đi. 

​
Nhưng một trong những người gọi là đệ tử không không bằng lòng. Cô ta đến ở đó rất lâu; ở đó rẻ hơn; không cần trả tiền thuê nhà, không trả gì hết. Dựng lều ở đó và chỉ ở trong đạo tràng, và luôn có một số thức ăn. Họ thích như vậy. Đến và đi bất cứ khi nào cô ta muốn, như nhà riêng của cô. Nên, cô ta miễn cưỡng rời đi, không muốn rời đi.

Và nhân tiện, một người đệ tử khác, bạn của cô, họ là bằng hữu, 
hai người nữ. Một cô không có thần thông, hoặc không biết rằng cô ấy có thần thông, nhưng họ là bằng hữu trong nhiều kiếp sống khác. Họ là phù thủy, phù thủy hắc thần thông và đi theo Minh Sư, dĩ nhiên, không thi triển thần thông nữa, tốt.

Một người bạn khác của cô ta tình cờ làm điều gì đó không tốt và phương hại đến toàn thể hội đoàn, 
vì thế Minh Sư yêu cầu cô ta rời đi. Và rồi cô bạn này đến và nói chuyện phiếm với cô bạn có hắc thần thông này, và cô phù thủy này có cớ để nguyền rủa nơi ở của vị Minh Sư.

Không chỉ vậy, nhưng vị Minh Sư cũng bị ảnh hưởng. 


Ngài có thể tránh được, Ngài có thể trả thần thông này trở lại cô phù thủy đó, nhưng Ngài không thể làm vậy.
 
Thứ nhất: Ngài không nỡ lòng làm điều đó. Ngài không quen làm loại việc xấu này. Thứ nhì: nghiệp của đệ tử, Ngài phải gánh chịu.

Nhưng linh hồn của cô đó đã bị cháy 
gần giống như than đá đen, tới khi Minh Sư đến và ôm cô ta, bên trong, và sửa chữa thương tổn cho cô. Nhưng dù vậy, cô đó vẫn cần bị đọa địa ngục rất lâu.

Để tôi xem bao lâu. Tôi thấy thể nghiệm này bên trong, nên đã viết xuống. Truyện này không có trong sách nào. Nhưng nếu quý vị thấy truyện của Mục Kiền Liên, thì quý vị phải biết, nó tương tự.

Cô đệ tử mà bỏ bùa vị Minh Sư và đặt một thành cấm vào nơi ở của Ngài, 
để Ngài trở lại, họ mời Ngài trở lại, nhưng Ngài không thể sống trong đó. Sống rất khó chịu; bữa thì bị nhức đầu, bữa thì đau bụng, bữa thì bị vấn đề về tim, bữa thì cao huyết áp, bữa thì  côn trùng đến và xâm lấn khu vực của Ngài, v.v., và v.v. 

N
goài ra, phụ tá quanh vị Minh Sư cũng bị nhiễm lây, và họ cũng gây trở ngại cho vị Minh Sư.

(xem tiếp trong Phần 5)

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine