The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Four Beings Who Take Care of the World, P5

2/28/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"Four Beings Who Take Care of the World," P5
​WEEK: 178-179 EPISODES: 1241-1245

Picture
​
THE FOUR BEINGS WHO TAKE CARE OF THE WORLD, ​Part 5of5


But after I read this story, I felt, “Oh, my God, so tiring.” Even the Buddha reincarnated again and again as this and that animal, and then had to kill to eat and all that. And then came back again.

Even if the Buddha wanted to come down and help beings, He had to swim in the river of life and death forever like that in different forms, in order to make affinity with as many beings as He could.


And thus, I feel, my God, what a tiring kind of life here. I don’t want us to ever come back and forth, and become this and that again.

I want to finish with all this.

That's why in India, mostly they revere the Guru very much, the Master who gives them initiation and frees their souls. They even sing songs like, “Only my Guru is for me. God has thrown me into this whirlwind existence and only my Master can pull me out of it.” Something like that. They even revere, almost hinting like the Guru is even better than god. That’s what it is. And now when I read this story, I understand why. 
Even though they are not Jewish in India, Hindu or Muslim, whatever, but they understood this.

What does god do?
Then throw us in here, and to fend with tigers and demons and whatnot? And fight for survival. What for? I did not ask to be born here. Did you? Any of you asked to be born here? Yes or no? (No, Master.)

​I’m telling you, it’s hell. 
​When I see how they torture the animals and torture humans, oh, it’s terrible! And then they come back and kill each other again to revenge.

Picture
In Armenia, recently we have war there, right? Remember? A small one, at the border, for a piece of land. And many moved out already, but maybe some are old, they cannot move. Or some didn’t have anywhere to go. 

​
Even soldiers, they don’t know where to go. Even if they’re soldiers, but they don’t have a home everywhere. The region that has been fought with Azerbaijan, that was their home. And so they linger around and then they just fought them again or captured them and imprisoned them, and some even cut their throats. An old man. It was on TV. It was on video. It was terrible.

It’s similar to the way the butcher in the slaughterhouse would cut the throat of one of the animals inside. Oh, my God. He was calling God all this time until his throat was cut. He struggled, he kept calling, he called God, “Alláh-u-Akbar,” all this time until he could not call any no more. And they still cut his throat – an old man, old and weak man. The soldier did this. Maybe they wanted to frighten everyone else just to move out of there. Or they just ethnic cleanse. This is really hell. It’s truly hell.

In many places on our planet, it’s still hell, I’m telling you. 


How could a human do that to another human, alive-and-kicking human, an old man like that, defenseless in front of his house? He had nobody else, only him alone. I guess that’s why he didn’t know where to go.

​It’s not that easy to move. 
And after you’re old already and you live in one place all your life, where would you go? Go somewhere, become a beggar, or begging for some morsel of food and lower your dignity like that?

The refugees, they don’t want to leave. No one… I mean, most people who are refugees, they did not want to leave their land. It’s just because of the war and some terrifying bombing or killing that they had to run. They run with their bare hands. They had nothing and didn’t know where to go. You saw some some documentaries on TV, a few years ago, when many refugees ran to Europe. They really have no baggage, nothing even. They just walk because some countries didn’t want them to pass, didn’t let them go on train or buses. They just walked then. They walked to Germany. Remember last time? A few years ago. Because this world is truly hell.

In many parts of the world, it’s still hell.
Picture
Even if I’m working very hard, I always remember all this. And I’m always very grateful for whatever I have, for what kind of life that I can maintain. I’m truly very lucky already, no matter how hard I work. Of course, it would be better if I didn’t have to work so hard, that I can contemplate more inside. It’s also better for the world, but I cannot, one body cannot do too many things. So, I just have to balance it out and do what I can.

But I’m always grateful, every day, for every little thing. For clean water to drink, because I know millions don’t have clean water. They drink whatever, and then they get sick and they don’t even have medicine to take care of themselves. Don’t even have a doctor, don’t even have anything. And children, in the refugee camp, when they first came, they walked bare feet on the snow.

And they don’t even have a room like we have. ​They have just some plastic sheet on top. And just one or two walls, not completely closed. Just like your garage without the door, empty like that. And they stay in there. They walk bare feet on the snow like that. But in Germany before, also, some decades ago, when they had the war, many buildings were destroyed.

Many people had nothing to eat and children went bare feet like that. Not just for one day, two days. They went to school like that or went to buy something, or get some wood, went bare feet like that. I saw some documentary film, long time ago. Even within their own race of beings, they kill each other and punish until that point, until such an extent that children, innocent children, had to suffer.

No food, no drink, and then have to walk bare feet on the snow. You stay in the warm weather, you still need to wear pullover and hat and jacket. Right? Whatnot. Imagine in Germany, it’s very cold in winter. It’s warm a little bit for two, three months in summer, of course. It’s similar to England or somewhere, like in Washington, D.C. or something. But Germany is more to the north pole. It’s colder than America. Always cold in winter.

I remember, when I was in Germany, we were driving on the road, highway or national road, there was snow everywhere. Because they have big fields or big land left empty in winter. So, we can see up to the horizon only white, only white, and nothing else. And then the cloud was very low, also. So, you feel… Sometimes, I tried to forget it; otherwise, I felt like trapped. I felt very suffocating, like claustrophobic. All is white, white, white.

And on top, the cloud is also white. I mean, not white-white but like grey-white. And it is like pressuring down on you and the snow it’s just like so very cold and unfriendly. And you can go hundreds of miles like that, seeing nothing except snow everywhere. And it can be very depressing, feel very pressurized. I did.

What story? New Year, I tell you about ghosts and cold climate and the god who creates such and such. Yeah, nothing good. Sorry. But most of these stories, even then, it’s good for us to reflect, to contemplate that truly, there’s nothing here for us.

Even god has thrown us down here to the wolves. That’s what they say, no? Throw you to the wolves. Like helpless here. We are really like that, almost.

The moment you are born, you already are attacked by all kinds of… they call it free radicals. And the baby is just helpless. It’s like thousands of needles pinching on his skin, tender skin. Because he was protected inside with the lubricating fluid and all that, and warmth. Suddenly he came out, it’s a different world and his skin was still tender. All the organs, every part of him or her is still very tender, tender. Super tender, and he has to bear this world with all kinds of pollution.
  
All right, my love. If you have any questions, be quick. No, nothing? Asking about this, about the god?

This is not a higher god.
You can tell very well. What kind of god throws his own creations against each other like that? And even with the lubricant in the form of these four guardians of the world, they still kill each other. It’s just minimized the damage, or the killing, the murdering only, but not completely. You see that?

So, god’s really thrown us down here to the wolves. And woe too if you don't worship or praise him. Now you have a Master, you don’t have to. But don’t offend him. He will give strength to these four guardians and then they might blow you to somewhere worse. 
 
I guess I am not very lively today. The story didn’t help either. I also don’t want to disturb or offend the god. Otherwise, I would give him some piece of my mind. Maybe next time when I am very angry, then I will not mince my words. I am not very angry today. Otherwise, I could have done that. But many times, when I am alone even, I am very angry with god for creating so much suffering.

And we even have to thank him. For what?
Picture
I hope you sleep well and don’t feel too tired. It’s good that you’re listening because it’s easier for me this way. And I do want to work. It’s just how do I work with the disciples outside? They only gather like weekends, or some holidays and I don't remember what day is a holiday, even.

​And if arranging like this, it’s also very good. I don’t have to go out and nobody has to come to my area. And very little work because normally sometimes if I want to lecture or something, I have to ask this and that and, that takes many hours to arrange. And for this even, 
I’ve been asking since at least one, two years.

​I keep telling one person to another, and whoever, saying, “Please arrange one room so that whenever I want to talk to you guys, it doesn’t take too long. But nothing done. Asking again and again and again. And then I work, and I forgot also. And they work and they forgot also. At least two years I’m thinking of this. See whatever I can do. It’s not only for you, but we will air it, and then people will listen.

And it’s good for them to remember things, to remember to go inward, to remember why we have to have liberation. Because this world, sooner or later, it will be demolished, will disappear, disintegrated. Just like every element that makes up this world and makes up our body. Or like a car, or even a big tree, one day it will also be disintegrated.

Because that’s the nature of this world. 
The god who created it, created it that way. As if this world is not frightening and suffering enough, he had to create all kinds of things like that, to frighten children, children and women, like me. 


BỐN LOÀI CHÚNG SINH CHĂM SÓC THẾ GIỚI, 
Phần 5/5


Nhưng sau khi đọc truyện này, tôi cảm thấy, “Ôi Trời ơi, quá ngán ngẫm”. Ngay cả Đức Phật cũng tái sinh hết lần này sang lần khác làm thú vật này, thú vật kia, rồi phải giết để ăn này kia. Và sau đó trở lại nữa.

Cho dù Đức Phật muốn xuống trần cứu giúp chúng sinh, Ngài phải bơi trong dòng sông sinh tử vô tận như thế đó, dưới nhiều hình tướng khác nhau, để gieo duyên với càng nhiều chúng sinh càng tốt.
 
Cho nên tôi cảm thấy, Trời ơi, kiểu đời sống gì mà chán ngán. Tôi không muốn chúng ta trở đi trở lại  nữa, và làm chúng sinh này kia nữa.

Tôi muốn chấm dứt tất cả điều này.

Thành ra ở Ấn Độ, hầu hết người ta rất tôn kính Guru (Đạo Sư), là Minh Sư truyền Tâm Ấn và giải thoát linh hồn họ. Họ còn hát những bài như:
“Chỉ có Guru là vì tôi thôi. Thượng đế đã ném tôi vào vòng xoáy sinh tử này, và chỉ có Sư Phụ của tôi mới có thể kéo tôi ra khỏi đó”. Đại khái vậy. Họ còn tôn kính, hầu như có ngụ ý vị Guru còn hơn cả thượng đế. Là như vậy đó. Bây giờ khi tôi đọc truyện này, tôi hiểu tại sao. Mặc dù họ không phải là người Do Thái tại Ấn Độ, Hindu hoặc Hồi giáo, bất cứ gì, nhưng họ đều hiểu điều này.

Thượng đế làm gì?
​Rồi ném chúng ta vào đây, và để đối phó với hổ, ma quỷ và mọi thứ khác? Và tranh đấu cho sự sống còn. Để làm gì? Tôi không yêu cầu sinh ra ở đây. Quý vị có yêu cầu không? Quý vị ai đã yêu cầu sinh ra ở đây? Có hay không? (Dạ không.)

Nói quý vị biết, đây là địa ngục. Khi tôi thấy cách họ hành hạ động vật và con người, ôi, kinh khủng quá! Và rồi họ trở lại giết lẫn nhau nữa để trả thù.
Picture
Tại nước Armenia, gần đây ở đó có chiến tranh, phải không? Một cuộc chiến nhỏ, ở biên giới, vì một mảnh đất. Và nhiều người đã dọn đi rồi, nhưng có lẽ một số người già cả, họ không thể dọn đi. Hoặc một số không có nơi nào để đi.

Ngay cả binh sĩ, họ cũng không biết đi đâu. Cho dù họ là binh sĩ, 
nhưng không phải ở đâu họ cũng có nhà. Khu vực mà đã chiến đấu với nước A-déc-bai-dan, đó là nhà của họ. Thế nên họ nán lại quanh đó và rồi binh lính chỉ lại đánh nhau với họ hoặc bắt và bỏ tù họ, hoặc bắt và bỏ tù họ, và một số thậm chí cắt cổ họ. Một ông lão. Đó là trên TV. Trên video. Thật khủng khiếp. Tương tự như cách người đồ tể trong lò sát sinh cắt cổ một trong những động vật ở đó. Ôi Trời ơi. Ông lão đã luôn gọi Thượng Đế cho đến khi cổ họng ông bị cắt. Ông giãy giụa, nhưng tiếp tục gọi, ông kêu Thượng Đế, “Alláh-u-Akbar” liên tục cho đến khi không thể gọi được nữa. Thế mà họ vẫn cắt cổ ông – một ông lão, một người già yếu. Người lính đã làm điều này. Có lẽ họ muốn làm mọi người khác sợ hãi mà rời khỏi đó. Hoặc họ chỉ thanh trừ sắc tộc. Đây thực sự là địa ngục. Thực sự là địa ngục.
 
Ở nhiều nơi trên Địa Cầu chúng ta, vẫn là địa ngục.

Sao một người có thể làm như thế với một người khác, người còn đang sống, một cụ già như thế, bất lực ngay trước cửa nhà ông? Ông lão không có ai khác, chỉ có một mình. Có lẽ vì vậy mà ông không biết đi đâu.

Dời chỗ ở không phải dễ. Và sau khi quý vị đã già rồi và đã sống ở một nơi suốt cuộc đời mình, thì biết đi đâu đây? Đi nơi khác, thành người khất thực, hoặc cầu xin một miếng thức ăn và hạ thấp nhân phẩm của mình như thế sao?

Những người tị nạn, họ không muốn bỏ nhà đi. Không một ai ... ý tôi nói, hầu hết những người tị nạn, họ không muốn rời bỏ quê hương của họ. Chỉ vì chiến tranh và bị bỏ bom kinh hoàng hoặc sát hại mà họ phải chạy thôi. Họ chạy với đôi bàn tay trắng. Họ không có gì hết và không biết chạy đi đâu. Quý vị đã thấy một số phim tài liệu trên TV, vài năm trước, khi nhiều người tị nạn chạy sang châu Âu. Họ thực sự không có hành lý, thậm chí không có gì hết. Họ chỉ đi bộ bởi vì một số quốc gia không muốn họ đi ngang qua, không để họ đi tàu hoặc xe buýt. Thế rồi họ chỉ đi bộ thôi. Họ đi bộ đến Đức quốc. Nhớ lần đó không? Vài năm trước đây. Vì thế giới này đúng là địa ngục.

Nhiều nơi trên thế giới, vẫn còn là địa ngục.
Picture
Cho dù đang làm việc rất vất vả, tôi vẫn luôn nhớ tất cả điều này. Và tôi luôn rất biết ơn cho bất cứ điều gì mình có, cho bất cứ cách sống nào mà tôi có thể duy trì. Tôi thực sự đã rất may mắn, bất kể làm việc vất vả như thế nào. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu không phải làm việc cực nhọc, để tôi có thể suy ngẫm thêm bên trong. Cũng tốt hơn cho thế giới, nhưng tôi không thể, một thân không thể làm quá nhiều việc được. Vì vậy, tôi chỉ cần cân bằng và làm những gì khả thi.

Nhưng tôi luôn biết ơn, mỗi ngày, cho mỗi thứ nho nhỏ. Để có nước sạch để uống, bởi vì tôi biết hàng triệu người không có nước sạch. Họ uống bất cứ nước gì, và sau đó họ bị bệnh và thậm chí không có thuốc để chăm sóc bản thân. Thậm chí không có bác sĩ, không có bất cứ gì hết. Và trẻ em, trong trại tị nạn, khi họ mới đến lần đầu tiên, họ đi chân trần trên tuyết.

Và họ thậm chí không có một phòng như chúng ta có. Họ chỉ có tấm nhựa nào đó trên đầu. Và chỉ một hai bức tường, không đóng kín hoàn toàn. Cũng giống như nhà để xe của quý vị mà không có cửa, trống rỗng như thế. Và họ ở trong đó. Họ đi chân trần trên tuyết như thế. Nhưng ở Đức trước đây, vài thập kỷ trước, khi họ có chiến tranh, nhiều tòa nhà bị phá hủy.

Nhiều người không có gì để ăn và những trẻ em đã đi chân trần như vậy. Không chỉ một ngày, hai ngày. Họ đã đến trường như thế hoặc đi mua gì đó, hoặc đi lấy ít củi, đã đi chân trần như vậy. Tôi đã xem phim tài liệu nào đó, lâu rồi. Ngay cả người cùng chủng tộc, họ cũng giết lẫn nhau và trừng phạt tới điểm đó, cho đến mức mà trẻ em, những trẻ em vô tội, đã phải chịu khổ.

​Không thức ăn, không thức uống, và sau đó phải đi chân trần trên tuyết. Quý vị sống trong thời tiết ấm áp, mà vẫn cần mặc áo chui đầu với mũ và áo khoác nữa. Phải không? Đủ thứ. Hãy tưởng tượng ở Đức, trời rất lạnh vào mùa đông. Chỉ hơi ấm một chút vào hai, ba tháng trong mùa hè,tất nhiên. Tương tự như nước Anh hoặc ở đâu khác, như ở Washington, D.C. hoặc nơi nào đó. Nhưng Đức hơi hướng về cực bắc. Nên lạnh hơn Hoa Kỳ. Mùa đông là luôn luôn lạnh.

Tôi nhớ, khi còn ở Đức, chúng tôi lái xe trên đường, đường cao tốc hoặc quốc lộ, tuyết khắp nơi. Bởi vì họ có những cánh đồng lớn hoặc vùng đất lớn bỏ trống vào mùa đông. Nên chúng tôi có thể thấy suốt đến chân trời, chỉ toàn màu trắng, chỉ trắng toát, và không có gì khác. Và rồi mây cũng rất thấp. Nên mình cảm thấy… Đôi khi, tôi đã cố quên nó đi; bằng không, tôi cảm thấy như bị trong bẫy. Cảm thấy rất nghẹt thở, như ám ảnh bị giam cầm. Tất cả trắng, trắng, trắng toát.

Và trên đó, đám mây cũng màu trắng. Ý nói, mây không phải trắng-trắng nhưng giống như trắng xám. Và giống như đè nặng xuống người mình và tuyết thì quá lạnh và không thân thiện chút nào. Và mình [lái xe] đi hàng trăm dặm như thế, không thấy gì hết ngoại trừ tuyết khắp nơi. Và nó có thể khiến mình rất buồn chán, cảm thấy rất áp lực. Tôi đã thấy thế. 

​Truyện gì đây? Năm mới, tôi kể quý vị về ma và khí hậu lạnh và thượng đế là người tạo ra cái này, cái kia. Ờ, không có gì tốt cả. Xin lỗi nha. Nhưng hầu hết các truyện này, dù là vậy, cũng tốt cho chúng ta để ngẫm nghĩ, để suy ngẫm là thực sự, không có gì ở đây cho chúng ta.

Ngay cả thượng đế cũng đã ném chúng ta xuống đây cho đàn sói. Đó là câu họ nói, không đúng sao? Bỏ mặc quý vị bị hại. Như bất lực ở đây. Chúng ta thực sự như thế, hầu như vậy.

Ngay lúc sinh ra đời, quý vị đã bị tấn công bởi đủ loại gốc tự do. Và em bé chỉ bất lực thôi. Cứ như hàng ngàn mũi kim đâm vào da em bé, da mềm.  Vì em bé đã được bảo vệ bên trong với chất lỏng trơn và đủ thứ, và sự ấm áp nữa. Đột nhiên em bé ra đời, đó là một thế giới khác và da của em bé vẫn còn mềm. Tất cả các cơ quan, mọi bộ phận của em bé vẫn còn rất mềm, mềm mại. Hết sức mềm mại, và em bé phải chịu đựng thế giới này với đủ loại ô nhiễm. 

Nếu quý vị có câu hỏi nào, thì nhanh lên. Không có gì hả? Hỏi về truyện này, về thượng đế? 
 
Đây không phải là thượng đế cao.
Quý vị có thể thấy rất rõ. Thượng đế kiểu gì mà quăng các sáng tạo của mình vào nhau như thế? Và ngay cả với chất làm êm dịu dưới dạng bốn kẻ bảo vệ này cho thế giới, nhưng con người vẫn giết nhau. Chỉ giảm thiểu thiệt hại, hoặc giết chóc, hoặc chỉ sát hại thôi, nhưng không hoàn toàn.

Nên, thượng đế thực sự đã ném chúng ta xuống đây cho đàn sói. Và cũng khốn cho những kẻ không tôn thờ hoặc ca ngợi ông. Bây giờ quý vị có Minh Sư, nên không cần phải thờ ông. Nhưng đừng xúc phạm ông. Ông sẽ tiếp thêm sức mạnh cho bốn kẻ giám hộ này và sau đó họ có thể thổi quý vị đến nơi nào đó tồi tệ hơn. 
 
Tôi nghĩ hôm nay tôi không hoạt bát lắm. Truyện cũng không giúp nữa. Tôi cũng không muốn quấy rầy hoặc xúc phạm thượng đế. Nếu không, tôi sẽ cho ông biết là tôi đang tức giận ông. Có lẽ lần tới khi tôi rất giận, thì tôi sẽ không lịch sự nữa. Hôm nay tôi không giận cho lắm. Nếu không, tôi đã có thể làm thế. Nhưng nhiều lần, ngay cả khi tôi một mình, tôi rất giận thượng đế vì đã tạo ra quá nhiều đau khổ.

Thế mà chúng ta thậm chí phải cảm ơn ông. Cảm ơn vì cái gì?
Picture
Tôi mong quý vị ngủ ngon và không cảm thấy quá mệt mỏi. Cũng tốt khi quý vị lắng nghe bởi vì dễ dàng hơn cho tôi, theo cách này. Và tôi muốn làm việc. Chỉ là tôi làm việc với các đệ tử bên ngoài bằng cách nào? Họ chỉ tụ tập vào cuối tuần, hoặc một số ngày lễ, và tôi thậm chí không nhớ ngày nào là ngày lễ nữa.

​Và nếu sắp xếp như thế này, thì cũng rất tốt. Tôi không phải đi ra ngoài và không ai phải đến khu vực của tôi. Và rất ít việc [phải làm], bởi vì bình thường đôi khi nếu tôi muốn giảng gì đó, Tôi phải hỏi cái này, cái kia và, cần rất nhiều tiếng để sắp xếp. Và ngay cả cho việc này, tôi cũng đã hỏi kể từ ít nhất một, hai năm.

Tôi cứ hỏi hết người này tới người khác, và bất cứ ai, nói, “Vui lòng sắp xếp một phòng để bất cứ khi nào tôi muốn nói chuyện với quý vị, 
sẽ không mất quá nhiều thời gian. Nhưng không ai làm gì cả. Hỏi đi hỏi lại, hết lần này sang lần khác. Và sau đó tôi làm việc, rồi cũng quên khuấy. Và họ làm việc rồi họ cũng quên luôn. Ít nhất là hai năm qua tôi đã nghĩ về điều này. Xem bất cứ gì mà tôi có thể làm. Không chỉ dành cho quý vị thôi, nhưng chúng ta sẽ phát sóng, và rồi mọi người sẽ lắng nghe. 

Và rất tốt khi họ có thể nhớ điều này điều kia, nhớ hướng nội, để nhớ tại sao chúng ta phải đạt được giải thoát. Vì thế giới này, sớm hay muộn, sẽ bị phá hủy, sẽ biến mất, tan rã. ​Giống như mọi yếu tố tạo nên thế giới này và tạo nên cơ thể của chúng ta. ​Hoặc như xe hơi,  hoặc thậm chí như cây lớn, một ngày nào đó nó cũng sẽ bị phân hủy.

Bởi vì đó là bản chất của thế giới này.
​Thượng đế đã tạo ra nó, và tạo ra theo cách đó. Như thể thế giới này không đáng sợ và đau khổ đủ, ông phải tạo ra đủ loại như thế nữa, gây sợ hãi cho trẻ em, trẻ em và phụ nữ, như tôi.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact