The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Diligent Group Meditation to Protect Ourselves and the World, P3 & 4

6/20/2022

 
Special Series
Excerpt from a conference between Supreme Master Ching Hai
and members of Supreme Master Television team (all vegans)
"Diligent Group Meditation to Protect Ourselves and the World", Part 3 & 4 of 6

Picture


I wished I could have been alone like before and meditate on the (inner Heavenly) Sound Method, because I knew it would help me recover quickly. I wished so much, so much in my heart that I could. But I could not.

My hands were tied with all the tubes.  And I was even fenced in the bed, because they worried that I would fall down, for example like that. I could not get up by myself. They had to push the bed until it went up like 45 degrees. Otherwise, every time I tried to get up myself, I was in excruciating pain. Pain that I could not even utter one word or scream. You just sit there like you were paralyzed from head to toe. You could not even scream.

Sometimes the nurse would ask me things I could not answer, and they were angry with me. Just because I could not talk at that time. I could not do anything. Later, I had to apologize but they did not believe me. And they banged the bed, and gave me more pain.

​Yeah, instead of slowly letting the bed down, they made it very fast, so my body banged on the frame of the bed. With the bed together, of course, but it banged very hard. I could not even scream. Later, I apologized and I explained. And then they came and apologized to me.

One of the nurses was very nasty. I guess she just misunderstood. She had a hard time in the hospital. Being a nurse is not always good. Not always people thanking you. Sometimes they yell at you, very ungrateful, because they’re in pain. They don’t know anything anymore.

​I apologized, but she did not accept. Then later, when the doctor operated on me already and I came back to the same hospital, she still didn’t say anything. She knew that I was really in pain then, because they explained. Otherwise, whatever I told her, she did not understand. She thought I was just playing for attention, or being stubborn.

Then sometime later on, the patient next to me was still not recovered. I had already been operated on and came back and had a chance to recover. So, I gave her some of something. I said, “This is a good blessing for you. You will be attended to and recover soon like me. Hold it.” And then, the nurses saw that, because the other nurse gave me that gift. She said, “This is very good for you,” the good nurse.

And then the bad nurse saw that, and she came and kneeled next to my bed, and said sorry. She said, “You are my teacher. You are in pain and You are suffering so much, and You still think of other people, whereas I was treating You very badly.” She said, “Sorry.” I said, “No, I think you just misunderstood because I could not explain. I was so much in pain. I felt so useless, so burdensome to all of you. And I didn’t know how to explain this.”

It was just a terrible pain. And the doctor couldn’t find out what it was all this time. And some even thought I was faking it, and treated me badly also – even doctors.

And later on, one of the initiates, a brother doctor came, and then he guessed. He has some experience with this type of sickness. He talked to other doctors at home, and then he recommended, he said to those doctors, “Please, send Her to that kind of hospital to see if it’s something else.” So, they sent me to the next hospital, and the doctor immediately operated on me. I mean, immediately, the next morning. I was there, like, evening, and they prepared the next morning for operation. They could not wait longer, otherwise, I would be paralyzed, he told me. And it’s true like that. They all knew that afterward. 

​Anyway, it’s a long story.

I suffered not only the pain, but all this mistreatment as well. It’s just the world’s karma. Also I didn’t meditate well enough. Because I took care of too many things, too many disciples came, wanting my attention, especially at that time in Europe. I just wanted to tell you all this so you know, don’t wait until that time. 

Picture
4 HOURS OF MEDITATION


​You are not like ordinary disciples,
just meditate the two-and-a- half-hour requirement. No. You must do at least four hours. I mean, a solid four hours, or you’ll be in trouble, or you will leave, or something will happen that you have to go, or you’ll get sick. 

If you still have a good meditation, then maybe you’re sick a little bit, or can be cured. But if it’s too much, then you’ll probably go “goodbye.” And “goodbye” in the lower level, not in a higher level and liberated. Don’t think that you are initiated by Master, and then you are covered. No! You’ve got to eat your food as well.

Like people outside, the homeless are hungry, we give them food, we give them shelter, but they have to use it. The food is in plenty and is free of charge. But they must eat. They must eat nutritious food. They cannot just go back to their old habits. Maybe drugging, smoking, drinking. Or go digging in the garbage and don’t go in the house to sleep. This is just an example for you. I hope it’s practical enough for you to understand.

Long, long ago I used to travel a lot to different countries. And sometimes in the airplane, there was so much, so much thick, dark, heavy karma. And I felt so bad, so bad. I felt so restless. And I wanted to even go and punch the window to jump out of the airplane – that bad. But I had to swallow it all. And I wished I could meditate on Quan Yin, because if you do the (inner Heavenly) Sound (meditation) in that situation, immediately, you would feel peace and calm. 

So sometimes, I had to go and lock myself in the toilet, that dirty public toilet in the airplane, to do some to calm myself. And they banged at my door, of course. They would not leave me in peace, because you cannot be there too long. People will think you smoke or do drugs in there. They have the right to suspect you. Because that’s the place where you have privacy.

So, somehow I would find a corner in the back of the cabin, and I covered myself from head to toe and did some Quan Yin. But very short, because the stewardess always came up and down, in and out, and they looked at you suspiciously. They would touch you. They said, “Are you alright?” Nobody would cover from head to toe and sitting like that. So you always had to be vigilant. And always had to cut it off, but a few minutes, or maybe one or two minutes – better than nothing. Otherwise, I could go crazy on the airplane.

Sometimes I didn’t even want to go on the airplane, like fear of flying. I never had a fear of flying. Just after I had so many disciples, it became different like that. I flew when I was even a teenager already or younger because I studied far away. And I flew back home to see my parents or my sister and relatives. I flew all the time in Âu Lạc (Vietnam). [...]
Picture
TREASURE YOUR LUCK
https://youtu.be/1y9C_X8KIh0
​

We have so much work to do. I have. You have maybe one field of work, but I have all fields. And I cannot lie to you, sometimes I’m exhausted. Luckily somehow God, Heaven still protect me, so, I’m still alive and OK. Sometimes I need to rest, but I cannot even. Just work, work calling. I can’t even rest.

​So, be happy that you are well. And be grateful that you have medicine when you’re sick. Many millions or maybe billions of people don’t have this privilege. You know that. They’re hungry. They don’t have food. They’re sick. They don’t have medicine. Do you know that or not? Do you really understand that or not?
 
So do not take any of your luck, of your blessing for granted.

​Because whatever you don’t appreciate, you will lose it, either in this life or the next life. If you can come back in the next life. Or, meaning, if you have to come back, because you don’t practice well, because you don’t eat the food that’s given to you, meaning spiritual food. Capisce?
 
Drop 1,000 works in the world to do group meditation, because that is your spiritual health, medicine. And that includes physical health as well. And that’s not just you, but including your loved ones. And if you have more, then for the country, and even if you have a little bit more, then for the world. It’s your duty, and at the same time, it’s your privilege, your fortune. Billions of people don’t have that. 
 
Many people sometimes have to wait for a long time – months or years, in order to get initiation, because of situations. Or pandemic or restricted country or whatever.

Treasure your luck. [...]
Picture
What kind of world do we live in that many big countries just, kind of compete with each other to make more and more deadly weapons, and keep boasting about it on the internet? 

Like, Russia has tested this new missile, or America has some more deadly bombs. What kind of world is this? Instead of boasting about economic development, people’s health, or higher moral standard; it’s all about death, about killing, about murdering. And they thrive on it. What kind of world is that? Isn’t that dangerous for us? 


It’s a terrible world to live in, not to talk about these invisible ghosts. The more they do that, the more ghosts they will have. 

People who die suddenly without any blessing, without knowing what it is, they become ghosts. Maybe they don’t go to hell because they died like that, so some of their karma is wiped off. Some is wiped off. But then they became just wandering ghosts, and they will make more trouble for the world too, because of their hatred. 
 
And then we will continue this cycle forever. And then later, they will become human again, and they go and find their enemies and bomb them. And again, again and again. The cycle goes on like that. Today you bomb me, tomorrow I bomb you. Blah, blah, blah. Next day, next year, next life. [...]​



Lúc đó tôi ước gì có thể được ở riêng một mình như trước và thiền Quán Âm Thanh (Thiên Đàng Nội Tại), vì tôi biết nó sẽ giúp tôi hồi phục nhanh chóng. Trong lòng tôi vô cùng, vô cùng ước mong được như vậy. Nhưng không thể được.

Tay tôi bị buộc với đủ thứ ống. Và còn bị rào lại trong giường, vì họ lo là tôi sẽ bị rơi xuống đất, ví dụ như vậy. Tôi không thể tự ngồi dậy được. Họ phải nâng giường cho đến khi nó nghiêng 45 độ. Nếu không, mỗi khi tôi ráng tự ngồi dậy, tôi thấy đau đớn tột cùng. Đau đến mức không thể thốt nên lời hoặc hét lên được. Chỉ ngồi đó như bị liệt từ đầu đến chân. Thậm chí không thể hét lên.
 
Đôi khi y tá hỏi tôi mà tôi không thể trả lời, và họ bực bội với tôi. Chỉ vì lúc đó tôi không thể nói chuyện được. Không thể làm gì được. Sau đó, tôi phải xin lỗi nhưng họ không tin. Và họ đập giường, làm tôi đau thêm nữa.
 
Vậy đó, thay vì hạ giường xuống từ từ, thì họ làm rất nhanh, nên người tôi bị đập vào khung giường. Tất nhiên thân thể hạ xuống với giường, nhưng nó đập rất mạnh. Tôi thậm chí không thể hét lên được. Sau đó, tôi xin lỗi và giải thích. Và rồi họ đến xin lỗi tôi.

Có một y tá rất khó chịu. Tôi nghĩ là cô ấy chỉ hiểu lầm thôi. Cô ấy rất vất vả trong bệnh viện. Làm y tá không phải lúc nào cũng vui. Không phải lúc nào cũng được người ta cảm ơn. Đôi khi họ la mình, họ rất vô ơn, vì họ đang đau đớn. Họ đâu còn biết gì nữa.

Tôi đã xin lỗi, nhưng cô ấy không chấp nhận. Rồi sau đó, khi bác sĩ đã mổ cho tôi xong rồi và tôi quay lại bệnh viện đó, cô ấy vẫn không nói gì cả. Cô ấy đã biết rằng tôi thực sự rất đau trước đó, vì họ đã giải thích. Nếu không, dù tôi có nói gì, cô ấy cũng không thông cảm. Cô ấy nghĩ tôi chỉ giả đò để gây sự chú ý, hoặc tỏ ra bướng bỉnh.
 
Rồi một thời gian sau, bà bệnh nhân bên cạnh tôi vẫn chưa bình phục. Tôi đã được phẫu thuật và quay lại và có cơ hội bình phục. Nên tôi đã đưa cho bà ấy vài món đồ. Tôi nói: “Đây là phước lành tốt cho bà. Bà sẽ được chăm sóc và bình phục sớm như tôi. Cầm đi”. Và rồi, các y tá nhìn thấy điều đó, bởi vì cô y tá khác đã tặng cho tôi món quà đó. Cô ấy nói: “Cái này rất tốt cho bà”, cô y tá tốt.

Và rồi cô y tá khó chịu kia thấy vậy, cô ấy đến quỳ cạnh giường tôi và nói xin lỗi. Cô ấy nói: “Bà là thầy của tôi. Bà đau đớn và Bà chịu đựng rất nhiều, thế mà vẫn nghĩ đến người khác, trong khi tôi đã đối xử rất tệ với Bà”.

Cô ấy nói: “Xin lỗi”. Tôi nói: “Không đâu, tôi nghĩ cô chỉ hiểu lầm vì tôi không thể giải thích. Lúc đó tôi rất đau. Tôi cảm thấy thật vô dụng, là gánh nặng cho tất cả quý vị. Và tôi không biết phải giải thích điều này thế nào”.
 
Cái đau thật khủng khiếp. Và bác sĩ không tìm ra được là bệnh gì suốt thời gian đó. Có vài bác sĩ còn cho là tôi giả bệnh, và cũng đối xử tệ với tôi – ngay cả bác sĩ.

Về sau, một đồng tu, một nam đồng tu bác sĩ đến, và rồi anh đoán bệnh. Anh có chút kinh nghiệm với loại bệnh này. Anh đã nói chuyện với những bác sĩ khác ở nhà, và sau đó anh đề nghị, anh nói với mấy bác sĩ đó: “Làm ơn, đưa Ngài đến loại bệnh viện đó để xem có phải là bệnh gì khác không”. Vì vậy, họ chuyển tôi đến bệnh viện kế tiếp, và bác sĩ ở đó ngay lập tức giải phẫu cho tôi.
 
Ý nói, ngay lập tức, vào sáng hôm sau. Tôi đến đó, như là vào buổi tối, và họ chuẩn bị giải phẫu vào sáng hôm sau. Họ không thể đợi lâu hơn, nếu không, tôi sẽ bị liệt, ông nói với tôi như vậy. Và sự thật là như thế. Sau đó tất cả họ đều biết.

​Dù sao, đó là một câu chuyện dài.

​Không những tôi phải chịu đau, mà còn bị đối xử tệ nữa. Do nghiệp chướng thế giới thôi. Mà lúc đó tôi cũng không thiền đủ tốt. Bởi vì tôi lo liệu quá nhiều việc, quá nhiều đồng tu đến, muốn tôi chú ý, nhất là lúc bấy giờ ở châu Âu. Tôi chỉ muốn kể mấy chuyện này để quý vị biết, đừng đợi đến lúc đó ha.
Picture
THIỀN 4 TIẾNG 


Quý vị không như đồng tu thường
, chỉ cần thiền hai tiếng rưỡi như được yêu cầu. Không đủ. Quý vị phải thiền ít nhất bốn tiếng. Ý nói, bốn tiếng rõ ràng, bằng không quý vị sẽ gặp rắc rối, hoặc quý vị sẽ bỏ đi, hoặc sẽ có gì đó xảy ra khiến quý vị phải đi, hoặc quý vị sẽ bị bệnh.

Nếu quý vị vẫn thiền tốt, thì có thể bị bệnh chút ít, hoặc có thể được chữa khỏi. Nhưng nếu quá nặng, thì có lẽ là sẽ “vĩnh biệt”. Và “vĩnh biệt” ở đẳng cấp thấp, chứ không phải ở đẳng cấp cao và được giải thoát. Đừng nghĩ rằng quý vị được Sư Phụ truyền Tâm Ấn rồi, thì quý vị được bảo vệ đâu. Không đâu! Quý vị cũng phải ăn thức ăn của mình.

Giống như những người bên ngoài, những người vô gia cư đang đói, chúng ta cho họ thức ăn, chúng ta cho họ chỗ ở, nhưng họ phải dùng. Thức ăn rất nhiều và miễn phí. Nhưng họ phải ăn. Họ phải ăn thức ăn bổ dưỡng. Họ không thể quay lại thói quen cũ. Có lẽ dùng ma túy, hút thuốc, uống rượu. Hay là đi bới rác và không chịu vào nhà để ngủ. Đây chỉ là một ví dụ cho quý vị. Hy vọng là nó đủ thực tế để quý vị hiểu.

Trước đây lâu rồi tôi thường du hành rất nhiều đến các quốc gia khác nhau. Và đôi khi trong máy bay, có quá nhiều, quá nhiều nghiệp chướng dày đặc, tối đen, nặng nề. Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cảm thấy rất bồn chồn, thậm chí muốn đấm vào cửa sổ để nhảy ra khỏi máy bay – tệ tới mức đó. Nhưng tôi đã phải chịu đựng hết. Lúc đó tôi ước gì có thể thiền Quán Âm, bởi vì nếu mình quán Âm Thanh (Thiên Đàng Nội Tại) trong hoàn cảnh đó, ngay lập tức, mình sẽ cảm thấy bình an và điềm tĩnh lại.

Vì vậy mà có lúc tôi phải vào phòng vệ sinh và khóa mình trong đó, phòng vệ sinh công cộng bẩn trên máy bay, quán Âm một chút để bình tâm lại. Và dĩ nhiên là họ đập cửa. Họ sẽ không để tôi yên, bởi vì mình không thể ở trong đó quá lâu. Người ta sẽ nghĩ rằng mình hút thuốc hoặc dùng ma túy trong đó. Họ có quyền nghi ngờ mình. Bởi vì đó là nơi mà mình có sự kín đáo.

Cuối cùng tôi tìm được một góc ở phía sau khoang máy bay, và tôi che mình từ đầu đến chân và thiền Quán Âm. Nhưng chẳng được bao lâu, vì cô tiếp viên luôn đi lên đi xuống, đi ra đi vào, và họ nhìn mình một cách ngờ vực. Họ sẽ đụng vào mình. Họ nói: “Cô không sao chứ?” Không ai mà che kín từ đầu tới chân và ngồi như thế. Nên mình phải luôn luôn cảnh giác. Và luôn luôn phải cắt quãng, nhưng [thiền] vài phút, hoặc có lẽ một, hai phút – còn tốt hơn là không có gì. Nếu không, tôi có thể phát điên trên máy bay.
 
Đôi lúc tôi thậm chí không muốn đi máy bay, giống như là sợ bay vậy. Chưa bao giờ tôi sợ đi máy bay. Chỉ sau khi có rất nhiều đệ tử, thì mới trở nên khác như thế. Tôi đã bay khi còn là thiếu nữ hoặc trẻ hơn vì tôi đi học ở xa. Và tôi bay về nhà để gặp cha mẹ hoặc em gái và họ hàng của tôi. Hồi ở Âu Lạc (Việt Nam), tôi đi máy bay hoài. [...]
Picture
TRÂN QUÝ SỰ MAY MẮN CỦA MÌNH
https://youtu.be/1y9C_X8KIh0
​
​
​Chúng ta có quá nhiều việc phải làm. Tôi có [quá nhiều việc]. Có lẽ quý vị có một lĩnh vực công việc, nhưng tôi thì có tất cả lĩnh vực. Và tôi không thể nói dối quý vị, đôi lúc tôi kiệt sức. Nhưng may mắn sao đó, Thượng Đế, Thiên Đàng vẫn bảo vệ tôi, nên tôi vẫn còn sống và an ổn. Đôi lúc tôi cần nghỉ ngơi, nhưng thậm chí không thể. Cứ làm việc, công việc réo gọi. Tôi thậm chí không thể nghỉ ngơi.
 
Vậy, hãy vui là quý vị khỏe. Và hãy biết ơn là khi quý vị bị bệnh thì có thuốc chữa. Hàng triệu người hoặc có lẽ hàng tỷ người không có được đặc ân này. Quý vị biết điều đó. Họ đói. Họ không có thức ăn. Họ bệnh. Họ không có thuốc men. Quý vị có biết điều đó hay không? Quý vị có thật sự hiểu điều đó hay không?

Đừng xem thường bất cứ sự may mắn, phúc lành nào của mình.
 
Bởi vì cái gì quý vị không trân quý, thì quý vị sẽ mất cái đó, trong kiếp này hoặc là kiếp sau. Nếu quý vị có thể trở lại trong kiếp sau. Hoặc, nghĩa là, nếu quý vị phải trở lại, bởi vì quý vị không tu hành tốt, bởi vì quý vị không ăn thức ăn đã được ban cho quý vị, ý nói thức ăn tâm linh.
 
Hãy buông 1.000 việc trên thế giới để cộng tu, vì đó chính là sức khỏe, liều thuốc tâm linh của quý vị.
Và điều đó cũng bao gồm cả sức khỏe thể chất nữa. Đó không chỉ cho quý vị thôi, mà bao gồm cả người thân của quý vị. Và nếu quý vị có nhiều hơn, thì cho quốc gia, và thậm chí nếu quý vị có nhiều hơn chút nữa, thì cho thế giới. Đó là nhiệm vụ của quý vị, và đồng thời cũng là đặc ân, là sự may mắn của quý vị. Hàng tỷ người không có được điều đó.
 
Nhiều người có lúc phải đợi rất lâu  – nhiều tháng hoặc nhiều năm mới được thọ Tâm Ấn, vì hoàn cảnh. Hoặc quốc gia có đại dịch hoặc bị hạn chế hoặc bất kỳ điều gì.

​Hãy trân quý sự may mắn của mình. [...]
Picture
Chúng ta sống trong thế giới gì đây, khi nhiều cường quốc chỉ, kiểu như tranh đua với nhau để tạo ra ngày càng nhiều vũ khí chết người, và cứ khoe khoang về những vũ khí này trên mạng?

Như, Nga đã thử nghiệm tên lửa mới này, hoặc Hoa Kỳ có một số bom giết nhiều người hơn. Thế giới kiểu gì vậy? Thay vì khoe khoang về sự phát triển kinh tế, sức khoẻ con người, hay là tiêu chuẩn đạo đức cao hơn; thì toàn là [khoe] về chết chóc, giết người, sát hại. Và họ phát đạt nhờ vào những thứ đó. Thế giới kiểu gì vậy chứ? Không nguy hiểm cho chúng ta sao?

Đây là một thế giới khủng khiếp để sống, đó là chưa nói tới những ma quỷ vô hình. Họ càng làm mấy chuyện đó, họ càng có nhiều ma quỷ hơn. 

Những người bất đắc kỳ tử mà không có chút phước báu nào, không biết chuyện gì [xảy ra], họ trở thành ma. Có thể là họ không xuống địa ngục bởi vì họ đã chết như thế, nên một số nghiệp của họ được xóa sạch. Một số nghiệp được xóa sạch. Nhưng rồi họ chỉ trở thành những hồn ma lang thang, và họ cũng sẽ gây nhiều rắc rối hơn cho thế giới, vì lòng hận thù của họ.
 
Và rồi chúng ta sẽ tiếp tục vòng lẩn quẩn này mãi mãi.
Và rồi sau này, họ sẽ trở lại làm người, và họ đi tìm kẻ thù và ném bom kẻ thù. Hết lần này sang lần khác. Vòng lẩn quẩn cứ tiếp diễn như vậy. Hôm nay ngươi dội bom ta, ngày mai ta dội bom ngươi. Cứ như vậy. Ngày kế, năm tới, kiếp sau.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact