The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Consider Others Before Ourselves, P4

2/7/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
"Consider Others Before Ourselves," P4
WEEK: 175  EPISODE: 1221
New Land Ashram, Taiwan (Formosa) - December 28, 2019
http://suprememastertv.com/en1/v/122317918629.html
https://youtu.be/9iJC0y5gnH8

Picture

​Cast the blessing food, blessing power or benefit to yourself in any way. Cast all that out of your mind. 
You have to be unconditional all the time, all the time.
That's the only way you should live your life. 
That's the only way that can help you to elevate spiritually even. 

​--Supreme Master Ching Hai



BE SELFLESS. BE GOOD. BE KIND.


​SM: Don’t snatch the blessed food from the elderly, please. I saw that. I was disappointed. I gave it to her, and I announced on microphone it’s for the older, elderly. And then when she took it, you tried to share it. She didn’t say you could.

At least you ask, “Can I, grandma, can I take some of the Master blessed food?” You just took it like that? That is stealing! Five Precepts, OK? Stealing, somebody did not agree or you did not ask. At least you ask and they say OK, and then you take.

Long time ago, there was one master – Zen monk or something or somewhere or some master somewhere, I forgot – lived in a small temple. And then the thief broke in and stole many things, took everything: the silverware or some things that were put on the altar – altar for offering to the Buddha. He took them and went out.

And then the master said, “Hey, you come back here. You forgot to thank me.” So the thief said, “OK, thank you then.”

Next day, the police caught the thief. And they saw all the silverware and precious things from the temple and they called the monk to come, and said, “We are going to jail this thief because he stole something from your temple. Can you identify whether or not these things belong to your temple? We thought they belonged to you."

So, the master said, “No, he didn't commit any theft. I gave them to him, and he even thanked me. So, let him go. You can return the things to me but... Or he can keep them because I gave them to him. 

He said, ‘Thank you.’ He thanked me.” So, the police could not do anything.


If you have to take something, if you really have to die for the blessed food, at least thank the lady or ask her first.

I read some sutras for you just for the benefit of the world. I didn't steal anything, but even then, I said thanks. I thanked all the translators, all the saints and the lay persons who had taken time to write these books down, so that I can read to you, remember? I thanked them, and I gave a donation.
 
By the way, I read the story from the Lord Mahavira to you, that I forgot to read and just a few days ago, I incidentally saw in the front, they said it's forbidden to transmit in any form. I did not really know that. I did not see that part. I was just so eager to show you some teaching, some examples, and I did not really read that part.

And a few days ago, I read it and I made it a promise: I will give a big donation to that company in India, the one who prints, the publisher. I will do that.

So, everything we take, we must return by some means or another. We cannot just take it like that. 

​Even if you know blessed food is good for you, but if you take it by unwell manner like that, I am not sure if you have any blessed food.  gave the food to the elderly here in the assembly, not because of blessed food or anything. I just want to give them my love. That's all.

Blessing or not, it's up to individuals also. Whether or not she or he can accumulate or assimilate that blessing. 

Just like your brother, he cleaned my walking cane. I left it there, I don’t know how long ago. Maybe 10 years or something, or more. Many years already since I left it there. I don't always use that. I used it maybe only a couple of times, and he still felt the blessing. And even through that, some pain and suffering from the Master. 

​Because nothing will be gone, nothing will be lost.

Everything’s retained in the universe. Especially with some powerful things, it will remain there. But not everybody who touched the cane felt the same.

It depends on your level, if you can assimilate the blessing or anything at all that's from the Master. Otherwise, it is not just like, “OK, Master gives the food and then it has the blessing.” Maybe. But if you can get it or not, it's another thing. And taking it from another elderly lady, then you won't have anything.

You might even have karma.

So, beware. I am not threatening you. I am just telling you the truth. I gave to the elderly people some priority to come inside the kitchen to eat with me, just for love. I did not think of anything else, blessing or not. Just for love between humans and humans. Because elderly people, they served. I told you already; just right there and then you did not listen. Just right there I told you, so that you do not get jealous or something. I said elderly people they served the world decades-long already.
 
And even if they retired, sometimes they still have to take care of the grandchildren, or they do other jobs or other work voluntarily to help the world or to help whoever. And so, they deserve a little bit of priority. It's not that they need this food, or they sit next to me to eat. It’s just some form of respect and love.

Because mostly, elderly people, they are lonely. And they are also not well. Any form of love is very, very necessary. So, if you love your parents, you love your elderly neighbors, you should.

Now and then, pop in and say hallo, give them some little things. They don't really need anything from you, but any little thing, or love, or a hug from you, they'll feel very, very comforted. And they served their country, their family, their whole life already, so their time is very limited now. So, I give them priority; it doesn't mean I discriminate. Or you think because I am old, so I treat the old people better? Do you think like that? No. Of course not.

When I was even younger or in SMC, I also invited sometimes, elderly people, when we had time. I invited the elderly people from China, or maybe from Âu Lạc (Vietnam). Some difficult countries, some countries’ citizens that find it difficult to get the visa to come.

I invited them, especially the elderly, because they don't have a lot of chances like younger people. Of course, some people die young, that's for sure. But mostly, it’s the elderly who will have less chance. Because I don't know if tomorrow or next week or next month or next year, they will be able to come again, due to their age. So I gave them priority, and you should understand that. You should know that even without me teaching you.

Don't make me disappointed. Make me proud, and make yourself proud, and make other people feel happy. That's our duty. 

Unless they do anything wrong, you should make them happy. Or at least don't make them sad. Especially the elderly. Not because you want merits or anything like that, please cast that thing out of your mind.

Cast the blessing food, blessing power or benefit to yourself in any way. Cast all that out of your mind.

You have to be unconditional all the time, all the time. That's the only way you should live your life. That's the only way that can help you to elevate spiritually even. Don't let me catch that scenery again. Because that is below your dignity, no matter what. 

Even if Almighty God comes here and gives this guy something, you don't come and snatch it. It's for him. Just like some people, they are rich because of their merit.

They have earned it somehow. And maybe they have done some good things in the former life, offering to the Buddha, the sangha, or the good practitioners, or monks and nuns, whatever. Then they are rich in this lifetime; you don’t envy. You don’t wish that they’d give you something. Don’t wish anything.

Whatever you have, that’s what you have.

​Like you see Saint Kabir, He was poor, but when His Truth seekers came, He even wanted to sell His wife for some chapatis, to treat His guests. I’m not encouraging you to do the same. No, it’s not like that. What I mean is learn from example.

Be selfless. Be good. Be kind.
Otherwise, I will not be proud to have such disciples around me, who just think of themselves, no matter what. That is not cool. Not cool. That’s not the way I teach, or any other Masters or teachers teach.
Picture

​
​WHATEVER WE DO FOR THE WORLD,
​IT'S OUR HONOR



Everybody is a Supreme Master TV worker; I’m telling you the truth. Because they go out, they spread the veganism, which is our Supreme Master TV’s motive, and ideal, and Master’s ideal. And they go out, they help others.


So, I don’t see anyone here or at home who is not a Supreme Master Television worker. I see all of you as Supreme Master Television workers. Just in different forms.
 
Whatever we do for the world, it’s our privilege, our honor.

​Don’t wait until you have a near-death experience like her, and then know that, “OK, now I know what my mission is. I have to come back and work for the world.” Many near-death experience people, they know that they have to come back and be selfless and be of service to humankind. That’s always the same message.

You are needed down here.


In Heaven we don’t need you yet. In Heaven, nothing to do, only enjoying. Here we need! That’s why the Buddha came. That’s why Guru Nanak came. That’s why Jesus came and sacrificed, dying agonizingly like that. And we thank Them all the time for Their teachings and all that.

Do something!

Do something to repay Their sacrifices, Their suffering, Their teachings. Not always asking. Not always asking so Master does things for us. We do something for others, just like the Master is doing something for us, or for others. If you say you’re a student, then you learn what your teacher’s doing, and do the same.

Not always demanding. I give what I can, of course. I give all the time, even if you don’t know it, you’re blessed all the time. You’re blessed, you’re lucky to be here in this retreat and see so many saintly beings here.

So, learn something, do something. Learn from example. Not by talking all the time. Not always saying, “I love You, Master.I love You, Master.” If you love somebody, you make that person happy, not asking them to make you happy. Or not? Yes? 

Make me proud.

Always others before us. Of course, that doesn’t mean that makes you better or feel good, not always. 

Picture
JUST ACCEPT WHATEVER'S YOUR LOT


Yesterday I invited some Supreme Master TV people who are like long-term workers, some in the house and some from abroad. But they even come here, they meditate as much as they can, but they must also do some work. We have a big room upstairs for them to have internet and everything, so that they can have their laptop there and work continuously. Because the Supreme Master Television has to go on, no matter if you are in retreat or not. And that is their goodness, their sacrifice, and I appreciate that. So of course, I have to say hallo to them, and say a few words of appreciation. 
 
Even if they work unconditionally, and this is the way they should do, but I also want to say my appreciation, and eat just a meal with them. It’s not much. Of course, they don’t need to eat with me. They can eat outside, everywhere, like everybody. Just now and then, I treat them good.

And other Supreme Master TV, maybe only host once every three years, they came and gave me the card there, “Master, Supreme Master TV, me, me! I want to go up." So, don’t come and try to squeeze yourself up to the upper level.

If it’s your karma, if it’s your merit, you would be invited one way or another, or somehow, Master will notice you. And if not, you will have a good experience, you’ll feel good working unconditionally for the world. That should be your pride. Not to go and sit, eat with me. 
 
Besides, I never have a big enough room for everybody. Otherwise, I would invite all of you. Just a smaller group is more intimate, so I can talk to them and make them feel a little happy. They’ve been working all these years. And normally, you don’t even know who they are, and I did not even know who they are. So now and then, I just want to say, “Thank you.”

And you guys have to even make me feel guilty, standing in front of the door, showing me all the Supreme Master TV cards, and wanting to go up. You know how I would feel. You should not do that. You should let me feel happy, relaxed, to come up and give all my love energy to that group of people who are meritorious or have good karma somehow, to be invited up there.

You should not be standing there with long faces, complaining eyes or words, and making me feel guilty and heavily burdened, before I go up to give them my love. You should be happy for everybody, for them, as if you are the one who are up there already. Not to demand and make me feel so bad. I did feel very bad.

Of course, later on, I tried to forget it and make everyone there with me, happy and make jokes and all that. But even when I went home, I did not feel good after that. I feel I’m not good enough. I don’t have a big enough house for you. I feel bad because you feel bad. But you should not have done that.

​You should not compete, should not demand anything. If you are supposed to be invited, you will be invited.

Just accept whatever’s your lot.

Of course, when you have a reason, you can complain. But if it’s all clear, already told to you that that party last night was only for those who are continuously working, even here, then you know already you’re not in that category. Then you should not be staging a demonstration right in front of the temple, making me feel guilty like that. Is it right? Yes or no? (No.) No.

It’s not my disciples’ behavior.

And that put me off also. Say, what kind of disciples are like that? I had just told everybody to be selfless, and then behaving like that. And I had just told right there, that we have to respect the elderly, that’s why I give them special food from my table or from my kitchen there, personally.

That’s also an example for you to learn to give! But then you do the opposite, you did the opposite. You take! That’s not cool.

The Master came out and served people, and you there, grabbing it from them. That is the opposite direction. You should be ashamed and repent, and don’t ever do that again.


​HÃY VÔ NGÃ. HÃY TỐT. HÃY TỬ TẾ.


Đừng giật đồ ăn gia trì từ tay người cao niên, làm ơn nhá. Tôi đã thấy vậy, và thất vọng. Tôi đưa cho bà ấy, và thông báo trên máy vi âm rằng đây là cho mấy người cao niên. Vậy mà khi bà ấy lấy nó, quý vị còn cố chia phần. Bà ấy đâu có nói quý vị có thể chia.
 
Ít ra quý vị [nên] hỏi: “Bà ngoại ơi, con có thể lấy một chút đồ ăn gia trì của Sư Phụ được không?” Quý vị cứ lấy vậy sao? Đó là lấy trộm! Năm Giới, hiểu không? Đó là lấy trộm, nếu người nào đó không đồng ý hoặc quý vị không hỏi. Ít ra quý vị hỏi và họ nói OK, thì quý vị lấy.

Ngày xưa, có một minh sư – vị thiền sư hoặc ai đó hoặc nơi nào đó hoặc thầy nào ở đâu đó, tôi quên rồi – sống trong một ngôi chùa nhỏ. Rồi có một tên trộm đột nhập vào và lấy trộm nhiều thứ, lấy mọi thứ: đồ bạc hoặc vài thứ được đặt trên bàn thờ –
bàn thờ cúng Phật. Tên trộm lấy đồ rồi đi ra.
 
Lúc đó vị thầy nói: “Này, anh trở lại đây. Anh quên cảm ơn tôi”. Nghe vậy tên trộm nói: “Vậy thì, cảm ơn thầy”.

Ngày hôm sau, cảnh sát bắt được tên trộm. Và họ thấy tất cả đồ bạc và mấy thứ quý báu từ ngôi chùa, họ gọi nhà sư đến, và nói: “Chúng tôi sẽ bỏ tù tên trộm này bởi vì hắn đã trộm một số đồ từ chùa của thầy. Thầy có thể nhận diện xem mấy thứ này có thuộc về chùa của thầy không? Chúng tôi nghĩ chúng thuộc về thầy.”

​Rồi vị thầy nói: “Không, anh ta không ăn trộm gì cả. Tôi đã cho anh ta, và anh ta thậm chí cảm ơn tôi. Vậy, hãy để anh ta đi. Quý vị có thể trả lại mấy thứ đó cho tôi nhưng... Hoặc anh ta có thể giữ chúng bởi vì tôi đã cho anh ta rồi.

Anh ta đã nói: ‘Cảm ơn thầy.’ Anh ta đã cảm ơn tôi”. Vì vậy, cảnh sát không làm gì được.


Nếu quý vị phải lấy cái gì đó, nếu thật sự phải chết vì đồ ăn gia trì, ít nhất hãy cảm ơn bà ấy hoặc hỏi bà trước.

Tôi đọc vài kinh điển cho quý vị chỉ vì lợi ích của thế giới. Tôi không lấy trộm bất cứ gì, nhưng mặc dù vậy, tôi nói cảm ơn. Tôi cảm ơn tất cả dịch giả, tất cả chư thánh và người tại gia, những người đã bỏ thời giờ ra viết mấy cuốn sách này, để tôi có thể đọc cho quý vị nghe, nhớ không? Tôi cảm ơn họ, và tôi đã đóng góp [tài chính].
 
Nhân tiện [nói nghe], tôi đọc truyện về Đức Mahavira cho quý vị nhưng rồi quên đọc, chỉ mới vài ngày trước, tôi ngẫu nhiên nhìn thấy ở bìa trước, họ nói cấm không cho truyền tải dưới bất cứ hình thức nào. Tôi thật sự không biết điều đó. Không thấy phần đó. Tôi chỉ rất háo hức để chỉ quý vị biết một chút giáo lý, một vài thí dụ, và thật sự đã không đọc phần đó.

Và vài ngày trước, tôi đọc thấy và đã tự hứa là: tôi sẽ tặng khoản đóng góp lớn cho công ty đó ở Ấn Độ, công ty in sách đó, nhà xuất bản. Tôi sẽ làm điều đó.

Mọi thứ chúng ta lấy, chúng ta phải trả lại bằng cách này hoặc cách khác. Chúng ta không thể cứ lấy như thế.

​Cho dù quý vị biết đồ ăn gia trì là tốt cho mình, nhưng nếu lấy nó với cung cách không tốt như thế, tôi không chắc quý vị có đồ ăn gia trì nào đâu. Tôi đã đưa đồ ăn cho người già trong pháp hội ở đây, không phải vì đồ ăn gia trì hoặc gì cả. Tôi chỉ muốn ban cho họ tình thương của tôi. Thế thôi.

​Gia trì hay không, còn tùy vào cá nhân nữa. Xem họ có thể tích trữ hoặc hấp thu phước lành đó hay không.

Như anh đồng tu kia, anh ấy chùi cây gậy đi bộ của tôi. Tôi đã để nó ở đó, không biết từ bao lâu rồi. Có lẽ 10 năm hay khoảng đó, hoặc hơn. Nhiều năm đã qua rồi từ khi tôi để nó ở đó. Không luôn luôn dùng nó. Tôi dùng nó có lẽ chỉ vài lần, thế mà anh ta vẫn cảm nhận được sự gia trì. Và ngay cả qua đó, [cảm thấy]phần nào đau đớn và thống khổ từ Sư Phụ.

​Bởi vì không có gì sẽ biến mất, không có gì sẽ mất đi.

Tất cả đều được duy trì trong vũ trụ. Nhất là với mấy thứ mạnh mẽ, sẽ vẫn còn ở đó. Nhưng không phải ai đụng vào cây gậy cũng cảm thấy như nhau.

Tùy vào đẳng cấp của quý vị, xem quý vị có thể hấp thu phước lành hoặc bất cứ gì đến từ Minh Sư hay không. Ngược lại, không chỉ như: “Phải, Sư Phụ cho đồ ăn và rồi nó có phước báu”. Có lẽ vậy. Nhưng quý vị có nhận được hay không, lại là chuyện khác. Và lấy nó từ một phụ nữ cao niên khác, thì quý vị sẽ không có bất cứ gì.


Quý vị thậm chí có thể có nghiệp.

​Vậy, hãy coi chừng. Tôi không dọa quý vị đâu. Chỉ nói sự thật. Tôi đã ưu tiên cho người cao niên vào bên trong nhà bếp để ăn với tôi, chỉ vì tình thương. Không nghĩ về bất cứ gì khác, gia trì hoặc không. Chỉ vì tình thương giữa con người và con người. Bởi vì người cao niên, họ đã phục vụ. Tôi bảo quý vị rồi; mới ngay đó mà rồi cũng không lắng nghe. Chỉ mới đó tôi bảo quý vị đừng ganh tỵ hay tương tự. Tôi nói người cao niên họ phục vụ thế giới đã nhiều thập niên rồi.
 
Và cho dù họ đã nghỉ hưu, đôi khi họ vẫn phải chăm sóc cho cháu, hoặc họ làm công việc khác, hoặc tự nguyện làm việc khác để giúp thế giới hoặc để giúp bất cứ ai. Và vì thế, họ đáng được ưu tiên một chút. Không phải là họ cần thức ăn này, hoặc họ ngồi bên cạnh tôi để ăn. Chỉ là một chút hình thức của lòng tôn trọng và tình thương.

Bởi vì hầu hết, người cao niên, họ cô đơn. Và họ cũng không khỏe lắm. Bất cứ hình thức tình thương nào cũng vô cùng cần thiết. Nên, nếu quý vị thương cha mẹ quý vị, thương những người hàng xóm cao niên, quý vị nên thương.

Thỉnh thoảng, ghé vào và ngỏ lời chào, cho họ một chút gì đó nho nhỏ. Họ không thật sự cần bất cứ điều gì từ quý vị, nhưng bất cứ điều nhỏ nào, hoặc tình thương, hoặc cái ôm từ quý vị, họ sẽ cảm thấy vô cùng được an ủi. Và họ đã phục vụ quốc gia của họ, gia đình của họ, cả đời họ rồi, cho nên thời gian của họ bây giờ rất giới hạn. Vì vậy, tôi ưu tiên cho họ; điều đó không có nghĩa tôi phân biệt. Hay quý vị nghĩ bởi vì tôi già, nên đối đãi người già tốt hơn? Quý vị có nghĩ vậy không? (Dạ không.) Không. Dĩ nhiên là không.

​Khi tôi còn trẻ hơn hoặc ở SMC, đôi khi tôi cũng mời người cao niên, khi chúng ta có thời gian. Tôi mời người cao niên từ Trung Quốc, hoặc có lẽ Âu Lạc (Việt Nam). Một số quốc gia khó khăn, công dân của một số quốc gia mà rất khó xin thị thực để đến.

Tôi mời họ, nhất là người cao niên, bởi vì họ không có nhiều cơ hội như những người trẻ hơn. Dĩ nhiên, một số người chết trẻ, điều đó là chắc chắn. Nhưng đa số, người cao niên sẽ có ít cơ hội hơn. Bởi vì tôi không biết liệu ngày mai hoặc tuần sau hoặc tháng sau, năm sau, họ còn có thể trở lại được không, vì tuổi của họ. Nên tôi đã ưu tiên cho họ, và quý vị nên hiểu điều đó. Quý vị nên biết điều đó cho dù tôi không dạy quý vị.

Đừng làm tôi thất vọng. Hãy khiến tôi hãnh diện, và khiến quý vị tự hãnh diện, và khiến những người khác cảm thấy vui vẻ. Đó là bổn phận của chúng ta. Trừ khi họ làm điều gì sai, quý vị nên làm cho họ vui vẻ. Hoặc ít nhất không làm cho họ buồn. Nhất là người cao niên. Không vì quý vị muốn công đức hoặc bất cứ gì như thế, làm ơn ném điều đó ra khỏi đầu óc quý vị.

Hãy ném đồ ăn gia trì, lực gia trì hoặc lợi ích cho bản thân quý vị, [ra khỏi đầu] dù là gì. Ném tất cả ra khỏi đầu óc quý vị.

​Quý vị phải luôn luôn vô điều kiện, lúc nào cũng vậy. Đó là cách duy nhất quý vị nên sống đời mình. Đó là cách duy nhất mà thậm chí có thể giúp mình thăng hoa tâm linh. Đừng để tôi nhìn thấy cảnh đó lần nữa. Bởi vì nó thấp hơn phẩm giá của quý vị, bất kể là gì.

Cho dù Thượng Đế Toàn Năng đến đây và cho anh chàng này cái gì đó, quý vị không đến để giật nó. Nó là cho anh ta. Cũng như một số người, họ giàu vì công đức của họ.

Họ kiếm công đức, qua cách nào đó. Và có lẽ họ đã làm một số việc thiện trong kiếp trước, cúng dường cho Đức Phật, tăng đoàn, hoặc cho người tu hành tốt, hoặc cho tăng và ni, bất cứ gì. Rồi họ giàu trong kiếp này; thế thì quý vị đừng ganh tỵ. Quý vị đừng ước rằng họ sẽ cho mình cái gì đó. Không ước gì hết.

Bất cứ gì quý vị có, đó là những gì mình có.

​Như quý vị thấy Thánh Kabir, Ngài nghèo, nhưng khi những người tầm Đạo đến, Ngài còn muốn bán vợ của Ngài để mua một ít bánh chapati, hầu đãi khách của Ngài. Tôi không khuyến khích quý vị làm như thế. Không, không phải như thế. Ý nói là học hỏi từ tấm gương đó.

Hãy vô ngã. Hãy tốt. Hãy tử tế.
Bằng không, tôi sẽ không hãnh diện có loại đệ tử như vậy xung quanh tôi, những ai chỉ nghĩ về bản thân họ, bất kể là gì. Như vậy không tốt. Không tốt. Đó không phải là cách tôi dạy, hoặc bất kỳ vị Minh Sư nào hoặc vị thầy nào khác dạy.
Picture


​BẤT KỲ CHÚNG TA LÀM GÌ CHO THẾ GIỚI,
ĐÓ LÀ VINH DỰ CỦA MÌNH

​

Mọi người đều là người làm việc cho Truyền Hình Vô Thượng Sư; tôi nói thật đó. Bởi vì họ ra ngoài, họ quảng bá lối sống thuần chay, đó là động cơ của Truyền Hình Vô Thượng Sư chúng ta, và lý tưởng, và lý tưởng của Sư Phụ. Và họ ra ngoài, họ giúp người khác.

Cho nên, tôi không thấy ai ở đây hoặc ở nhà mà không phải là nhân viên của Truyền Hình Vô Thượng Sư. Tôi coi tất cả quý vị là nhân viên của Truyền Hình Vô Thượng Sư. Chỉ trong hình thức khác nhau.
 
Bất cứ gì chúng ta làm cho thế giới, đó là đặc quyền của chúng ta, là vinh dự của mình. Đừng chờ tới khi quý vị có thể nghiệm cận tử như cô ấy, rồi mới biết điều đó: “À, bây giờ tôi biết sứ mạng của tôi là gì rồi. Tôi phải trở lại và làm việc cho thế giới”. Nhiều người có thể nghiệm cận tử, họ biết rằng họ phải trở lại và vô ngã và phục vụ cho nhân loại. Thông điệp luôn luôn giống nhau.

Dưới trần cần quý vị.

Trên Thiên Đàng chúng tôi chưa cần quý vị. Trên Thiên Đàng, không có gì làm, chỉ vui hưởng. Ở đây, chúng tôi cần! Thành ra Đức Phật đến. Thành ra Đạo Sư Nanak đến. Thành ra Chúa Giê-su đến và hy sinh, chết đau thương như thế. Và chúng ta cảm ơn Họ hoài vì giáo lý của Họ này kia.

Hãy làm gì đi!

Làm điều gì để báo đáp sự hy sinh của Họ, đau khổ của Họ, giáo lý của Họ. Không phải luôn luôn cầu xin. Không phải luôn luôn cầu xin Sư Phụ làm mọi thứ cho chúng ta. Chúng ta hãy làm gì đó cho tha nhân, cũng như Sư Phụ đang làm gì đó cho chúng ta, hoặc cho người khác. Nếu quý vị nói mình là học trò, thì quý vị hãy học những gì thầy quý vị làm, và làm giống vậy.

Không phải luôn luôn đòi hỏi. Tôi cho cái gì tôi có thể, dĩ nhiên. Tôi cho hoài, dù quý vị không biết điều đó, quý vị được gia trì luôn luôn. Quý vị được gia trì, quý vị may mắn mới ở đây trong kỳ bế quan này và thấy nhiều chúng sinh thánh thiện ở đây.

Vậy, hãy học gì đó, hãy làm gì đó. ​Học từ gương [tốt]. Chứ không phải nói hoài. Không phải luôn luôn nói: “Con thương Sư Phụ. Con thương Sư Phụ”. Nếu quý vị thương người nào đó, quý vị làm người đó vui lòng, chứ không phải đòi họ làm quý vị vui lòng. Hay là không? Có không? (Dạ có.)

Hãy làm cho tôi hãnh diện đi.

Luôn đặt người khác trước bản thân. Dĩ nhiên, đó không có nghĩa điều đó sẽ làm quý vị tốt hơn hoặc cảm thấy vui, không phải luôn luôn.

Picture
HÃY CHẤP NHẬN SÔ PHẦN CỦA MÌNH


Hôm qua tôi mời một số nhân viên Truyền Hình Vô Thượng Sư, những người mà làm việc dài hạn, một số nội bộ và một số từ nước ngoài. Thế mà họ thậm chí đến đây, họ tranh thủ thời gian để thiền, nhưng họ cũng phải làm một số việc. Chúng ta có phòng lớn trên lầu để họ có mạng internet và đủ thứ, và có thể để máy tính xách tay ở đó và làm việc liên tục. Bởi vì Truyền Hình Vô Thượng Sư phải tiếp tục chiếu, bất kể quý vị bế quan hay không. Và đó là lòng tốt và hy sinh của họ, và tôi cảm kích điều đó. Nên dĩ nhiên, tôi phải ra chào họ, và nói vài lời cám ơn.
 
Cho dù họ làm việc vô điều kiện, và họ nên làm như vậy, nhưng tôi cũng muốn nói vài lời cảm kích, và chỉ ăn một bữa với họ. Không nhiều lắm. Dĩ nhiên, họ không cần phải ăn với tôi. Họ có thể ăn ở ngoài, khắp nơi, như mọi người. Chỉ thỉnh thoảng, tôi đãi họ tử tế.

Và [những người khác làm cho] Truyền Hình Vô Thượng Sư, có lẽ chỉ xướng ngôn viên ba năm một lần, họ đến và đưa tôi xem tấm thẻ đó, “Thưa Sư Phụ, Truyền Hình Vô Thượng Sư, con, con! Con muốn lên [lầu]”.  Nên, đừng đến và ráng chen lên lầu trên đó.

Nếu là nghiệp của quý vị, nếu là công đức của quý vị, thì quý vị sẽ được mời bằng cách này hay cách khác, hoặc bằng cách nào đó, Sư Phụ sẽ để ý đến quý vị. Còn nếu không, quý vị sẽ có một trải nghiệm tốt, sẽ cảm thấy vui sướng làm việc vô điều kiện cho thế giới. Quý vị nên hãnh diện. [Chứ] không phải đi ngồi ăn với tôi. 
 
Ngoài ra, tôi không bao giờ có phòng đủ lớn cho mọi người. Bằng không, tôi sẽ mời tất cả quý vị. Chỉ một nhóm nhỏ hơn thì thân mật hơn, để tôi có thể nói chuyện với họ và làm cho họ cảm thấy vui một chút. Họ đã làm việc bao nhiêu năm qua. Và bình thường, quý vị thậm chí không biết họ là ai, và tôi cũng không biết họ là ai. Vì vậy thỉnh thoảng, tôi chỉ muốn nói: “Cảm ơn”.

Thế mà quý vị còn cố làm cho tôi cảm thấy có lỗi, [bằng cách] đứng trước cửa, chìa cho tôi xem mấy thẻ Truyền Hình Vô Thượng Sư, và muốn đi lên [lầu]. Quý vị biết tôi cảm thấy thế nào chứ. Không nên làm vậy. Phải để tôi cảm thấy vui vẻ, thư thản, để lên [lầu] ban tất cả năng lượng tình thương cho nhóm người đó, là những người có công đức hoặc có thiện nghiệp sao đó, mới được mời lên đó.

Quý vị không nên đứng ở đó với mặt dài thòng, phàn nàn bằng mắt hay bằng lời, và làm tôi cảm thấy có lỗi, cảm thấy nặng chĩu, trước khi tôi lên [lầu] ban tình thương cho họ. Quý vị nên mừng cho mọi người, mừng cho họ, như thể chính quý vị là người đã ở trên đó rồi. Đừng đòi hỏi và khiến tôi cảm thấy rất ái nái. Tôi đã cảm thấy rất ái nái.
 
Dĩ nhiên, sau đó, tôi ráng quên và làm cho mọi người ở [trên] đó vui vẻ và nói truyện tếu này nọ. Nhưng ngay cả khi về nhà, tôi cũng không thấy vui sau đó. Cảm thấy mình không đủ tốt. Không có nhà đủ lớn cho quý vị. Cảm thấy buồn, vì quý vị buồn. Nhưng quý vị không nên làm vậy.

Quý vị không nên tranh đua, không nên đòi hỏi bất cứ gì. Nếu phải được mời, thì quý vị sẽ được mời.

Hãy chấp nhận số phần của mình, bất cứ là gì.

Dĩ nhiên, khi có lý do, quý vị có thể phàn nàn. Nhưng nếu tất cả đều rõ ràng, [khi] đã bảo quý vị rằng tiệc tối qua chỉ dành cho những người làm việc liên tục, ngay cả ở đây, thì quý vị đã biết mình không thuộc thành phần đó. Rồi cũng không nên dàn dựng biểu tình ngay trước thiền viện, làm tôi cảm thấy có lỗi như thế. Vậy có đúng không? Có hay không? (Không ạ.) Không.

Đó không phải cách cư xử của đệ tử tôi.

Và đó cũng làm tôi mất hứng thú. Nói coi, loại đệ tử gì như vậy? Tôi vừa bảo mọi người phải vô ngã, vậy mà lại cư xử như thế. Tôi vừa bảo ngay đó, rằng chúng ta phải tôn trọng người cao niên, thành ra tôi đích thân cho họ thức ăn đặc biệt từ bàn của tôi hoặc từ nhà bếp trong đó.

​Đó cũng là gương cho quý vị học ban tặng! Nhưng rồi quý vị làm ngược lại, làm điều ngược lại. Quý vị lấy! Như vậy không hay. 

​Sư Phụ đến và phục vụ mọi người, còn quý vị ở đó, giật lấy từ họ. Đó là hướng đối nghịch. Quý vị nên xấu hổ và sám hối, và đừng bao giờ làm vậy nữa.

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine