The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine

Barriers Set Up By Angels To Confine Human Beings

9/3/2016

 
Universe

Picture
BARRIERS SET UP BY ANGELS 
To Confine Human Beings


​
Didn't I tell you a story about how we are being shut up in here, locked on the outside, and watched by the angels and celestial guards? Perhaps you would ask me how they can confine us. They use the three realms!

The first barrier -- like the prisons in our world, there are three or four gates. When I went to Hualien to visit the prisoners and to deliver a lecture, I had to pass through several gates before I could reach them. On the outer most wall, there is a barbed wire on top. Heavy criminals were bound by iron chains, and they couldn't even leave their own cell, never mind walk out through those gates. However, some prisoners could move about freely; they could work sweeping the floor, planting and watering trees. They had greater freedom; some of them could pass through some gates and go out until they almost reached the outer most wall!

The situation is similar for us spiritual practitioners.

​
Some pass through three or four gates and reach the fourth realm, but  they are stopped by the wall. Only when they have gone out of the main gate and the great wall, they are truly free. That is how we are imprisoned within the three realms.

Then, how are we confined by the first realm, the so-called Astral world? ​
Picture
Picture
BOUND BY THE FEELINGS OF AFFECTION
Of The Astral World 


​
What is the situation within the Astral world? Here they use affection and feelings to bind us.

There is no need to use force, scolding or iron chains. Can you understand the situation? Therefore, all human beings here are involved in affection. It could be between man and woman, or even woman and woman, or man and man. 

Affection is a much better tool than iron locks and chains.

​Most of us cannot escape when we are bound by affection! It is difficult for us to leave when we want. It takes tremendous willpower, intense penitence generated from within, or very great courage, very sincere longing, to get help from the enlightened beings.

Then they will give us a push so that we can transcend the Astral world.

If any of us are still bound by affection and have lots of love affairs, we know we are still within the Astral level.

Then we'd better stop boasting, and try to realize that we still have not overcome the first barrier. That is why since ancient times, people always respect monastic practitioners. They think they have at least gone beyond the Astral level – the first gate. 

Like the inmates in the prison, some of them have committed very serious crimes, so they are confined in a cell so small that they can't even stand up straight. Some even more serious criminals are even bound by chains, and they can never pass through the first gate. Some inmates can go out of the first gate and join the work on the prison grounds, so they are more free.

Naturally those jailed in small cells envy them very much. In their cells, they can't even see the sun or other people. Even their relatives and friends are not allowed to visit them, not even the lawyer. They are waiting for death – their execution. Of course, they really envy the inmates who can get out of the first gate, and move about freely.

Similarly, we think that monastic practitioners have surpassed the level of affection and are free of these feelings, so we respect them. Otherwise, what is the difference? They cannot be regarded as monastic practitioners unless they have surpassed the level of affection.

​This is a kind of lock!

It is very difficult to pass through the first barrier, but once we have overcome it, the other barriers are easier to surpass.

Only when a prisoner has behaved well would the guards allow him to move around and join the work. After a while, observing that he is doing well in his work, they have more confidence in him. Very soon, he can go out of the second gate easily. If his behavior continues to improve, it would be easier for him to get out -- not out of the prison, but to be allowed to work more, and earn more confidence from the guards. He wouldn't be heavily locked up, beaten, or reprimanded.

Picture
Picture
Realm Of Karma-- 
Difficult To Escape The Law Of Karma

​
We call the second barrier the realm of karma.

How does it bind us?

What have the angels created for us? Even after we have passed through the first barrier, the angels have prepared a second one, so we cannot go up immediately to attack them, create trouble, make a mess of heaven, and ruin the peaceful atmosphere of the universe.

Therefore, there are barriers after barriers to stop us, and to let them observe us.

If we could reach the Heavenly Kingdom right after we have conquered the first barricade, they would be in trouble. So, there is another barrier. What method do they use this time?

They control us with the law of cause and effect.

But how? The way is: whatever we do in this world, no matter good or bad, will yield fruit. Therefore, we must come back. If we have done bad deeds, we come back to suffer; if we have done good deeds, we come back to enjoy.

While enjoying, we might do evil things by the way. The more we enjoy, the more likely we will fall in the trap. When the situation turns bad, we suffer and become frustrated, and so are more inclined to do bad deeds. Whatever situations are deadly for us, these are the traps!

We created this situation, because we were bad.

Previously, the deities, celestial beings and angels felt sympathetic to our backward and painful conditions after we had been condemned to earth, so they spoke to God: "Let us go there to educate them again, or at east to minimize their suffering."

When God first kicked Adam and Eve down here, Hes meant to let them suffer! They had to work hard to earn their daily bread. By the sweat of your brow you shall eat bread, as mentioned in the Bible. God "blessed" them! 

After a very long time, as their offspring didn't commit any sin, and the evils had only been committed by their ancestors, the angels and celestial beings were sympathetic to them.

Not able to stand the great suffer on earth, they beseeched God: "Please let us go to help them. They have been behaving well. They are only their children and grandchildren, and they are no longer malicious. The guilty ones were their ancestors; please give them a chance..." God, being merciful after all, said "Okay!"

The angels came and taught us many magical powers, and ways to improve our lives--how to make
efficient machines to make our lives more comfortable, and less painful.

​Some more advanced scientists came from above to teach us scientific technologies that were secrets of the universe. 

Unexpectedly, after we had learnt part of it, we wanted to learn all.

Before we had learnt it well, our evil thoughts and greed emerged. We were proud of being able to produce many things. Thinking that we were comparable to the angels, we forced them to teach us everything. 

​The angels said, "Take it easy! Concentrate on doing this first and let us see how you do. The other things can only be used when you have improved in morality and wisdom. It is not the time yet. We cannot teach you the superlative magical powers of the highest realm now." 

However, they insisted and threatened the angels: "We know how to do many things now! We can produce all kinds of weapons, and we have many magical powers. Since you refuse to give us more, we will rob you."

They were like the martial art students who want to fight with their master.

Though they were only novices, they thought they were powerful enough to challenge their teachers. Naturally the angels refused. "No way! Superlative magical power and wisdom must go with great virtues. Otherwise, you will do evil things, or you simply will not be able to use them."

They wouldn't listen, and decided to rob.

They had all the weapons ready, and then charged up to threaten the beings there. They really succeeded in reaching there, so the guards of the universe reacted. They used more forceful magical powers and weapons to destroy our weapons, and then sent our people back to where they belonged. Some of them didn't make the return trip, and died there.

The story was roughly like this.

Since then, the Buddhas and Bodhisattvas didn't trust us anymore, and would not give us anymore magical powers. However, the magical powers that were learnt in previous lives had not been eradicated, so there are still some traces remaining in some of us.

This is why some people can suddenly perform madras or magical incantations though they have not learnt them. These are impressions left over from their previous lives. They include those who can make atomic bombs, black bombs, white bombs and so on; they are all bad guys! (Master and everyone laugh.) 

After destroying our cosmic weapons, the angels locked us in here.

How did they manage to lock us up?

They couldn't use chains, nor could they use ordinary magical powers, because we had learnt them all. We knew how to break through and escape. Therefore, they devised a flexible way to subdue our forces -- with feelings, affection and karma.

They created a system of karmic laws in which we are born and destroyed.

They virtually don't have to have anything to do with us; it is truly incredible! Whether you may have done good or bad things, you must come back, reincarnate. This is really great!

Since then, we have been chained until now.

We can never escape; no matter how hard we try, we just can't go up. Like the main gate of a prison, you can only get out by going through it. Dig a tunnel or try anything, sooner or later you will be captured by the police.

Once you are caught, your penalty will be increased, and you will be locked up more tightly. That is why most people fail to get liberation practicing and meditating on their own. They try to dig a tunnel or make a hole in the wall, but that only leads to more serious consequences. We say they are possessed.

Therefore, the law of karma is a chain, a lock or a gate keeping us here. That is how it works. It is devised by the angels. Otherwise, how can they keep us here? 

Wow! We used to have great magical powers.

It took us just minutes to go to Jupiter, Mars or the sun. Equipped with powerful weapons and great magical powers, no one could stop us. We had great wisdom, but we only used it to do evil things. The human beings then were still barbarous and immoral. They wouldn't listen to moral teachings! 

Perhaps the angels thought that we were as benevolent as they were, so they didn't pay much attention to morality. They didn't teach people to observe the five precepts and get the initiation before they practiced meditation.

They only taught them how to meditate.

Meat eating was not prohibited, and the precepts were not observed, so people didn't develop their moral and benevolent aspects. If a person is immoral and holding a high position in the government, the greater his power is, the more harm he could do to the people. 

In the olden days, the angels made a mistake by neglecting to develop our morality, and concentrating solely on taking care of our material aspects. They saw human beings in great pain, shedding tears and sweat the whole day long yet didn't have enough to eat, not knowing how to use fertilizers in farming, and ignorant to most civilized things. They gained very little in whatever they did, because God had sentenced, "By the sweat of your brow you shall eat bread." Hes didn't say that we could save up something and put it in the bank; Hes only said "Eat just enough to survive." Anyway, there were no banks then! Hes didn't think about it; Hes said it was good enough that we had enough to use. God was truly honest and clean. Hes never thought about banks or loans. (Master laughs.) Such a system didn't exist then. 

So, when the celestial beings saw human beings in great pain, they cared only about the material aspects, and forgot that morality was more important.

If people have no morality, they would only become worse when given many material things. They could neither cherish it, keep their wealth, nor share with other people. When they have the power and wealth, they would use it to do evil things. 

If you watch the television, read newspapers or books, you may find that our history was full of high officials who were corrupt. They exploited the people and stole their wealth. ​The higher their position was, the worse they became. Eventually, the whole government was corrupted.

​If those people were not high officials but poor farmers instead, they wouldn't have the chance to do so much harm. At the most, they could only do minor things like cheating their neighbor out of a piece of land, or earning more money from people through dishonest transactions. Since they were officers, they could deceive many people. The higher their rank was, the more people they could intimidate. Therefore, it is very dangerous to have a high official who lacks morality. 

Similarly, no one taught our ancestors about ethics.

The angels were so benign, merciful, and virtuous themselves; so they never thought that we lacked ethics. There must be a reason for God to condemn us to earth; the lack of morality was precisely the reason. Otherwise, we would be eligible to live in heaven! We came here because of our flawed quality, just like a student who has to stay behind for another year. 

Observing we were short of material things, the angels took pity on us and quickly gave us help, just like when we go to give relief to the disaster victims.

When we went to help the victims in the Philippines, we also gave priority to material supplies, because we worried that they might starve. Therefore, when we went to the Philippines, Au Lac or Mainland China to ease the disastrous situations, we seldom talked about other things.

I only reminded them: "Our material help rendered to them is only temporary. At least take care of their soul, and teach them to pray inwardly to God for help, so that they can be liberated from suffering forever.

​Furthermore, advise them to be a good person, and try to be a vegetarian, and so on. Introduce some teachings to them to help them to understand." Otherwise, they would think that it was good enough just to take along rice, food and money. It might be good for a couple of months, but only to sustain the physical body. We might have the body today but may lose it tomorrow; it cannot be saved permanently. 

When we help people, it is really not important to take care of their body, because it is ephemeral. It may be lost in a traffic accident tomorrow, or in an earthquake, or washed away by a flood.

There is nothing we should be proud about in doing the relief activities. It is really nothing to help sustaining their physical bodies for a couple of months! 

If these people died later, they would still suffer the same painful things when they come back. If they managed to escape the flood here, they could run into a huge fire in another place. Or they would be born again and then run into a fire disaster... nothing is for sure!

So we took the opportunity to tell them about the way to liberation, advise them to become a vegetarian, or to sincerely repent and pray to God for help. Then perhaps they will meet an enlightened Master when they come back next life. This is the genuine disaster relief. Otherwise, we may have saved them this time, yet they might soon meet another disaster. Who can guarantee there won't be anymore floods, earthquakes or volcanic eruptions? 

That was the first time for the angels to get in touch with humans, so they didn't give it thorough enough thought!

Previously, when our monastic disciples went to render relief, they also didn't think things through thoroughly. God also doesn't think too much about it, because Hes is enjoying grape wine and delicacies in heaven! If human beings are in great pain, it is their business; God doesn't suffer, so Hes doesn't know! That is why you may notice some wealthy people who are apathetic to the poor. They are not particularly vicious or stingy, but they don't know what sufferings the poor have that need their help. Being healthy ourselves, we cannot discern the pain of people who are ill. It is just like what people say: We cannot realize the painful intent of parents without ourselves giving birth to babies. This is very true. 

I also have the same experience.

Only when I am ill will I think about the pain of ill people. Therefore, when I am ill, I won't pray for my own recovery, because I fear I might forget the pain of the ill people when I have recovered. So, I just let it be, and I won't pray! When I do pray, I would ask God, "If it is possible, let me fall ill for other people, if only my illness or suffering could be exchanged to give them happiness." 

After the angels taught us some magical powers, the viciousness and brutality within us emerged, and it was too late to restrain them! We didn't develop our morality at the same time.

They only taught us magical powers but not the ethics.

So it was too late then!

We already got the magical powers and power, and it was too late to train our morality. Therefore, the angels had to use these methods to bind us. 

You may ask me: "The first barrier is feelings of affection, and the second barrier is karma. That should be sufficient, but then why is the third barrier necessary? And what is the fourth realm for?

It is for safety's sake!

Observe the prisoners in a prison.

They are chained, and there are many gates inside reinforced by barbed wire and an outer wall guarded by many police officers. They also have a system that can stop escapees immediately, like the electric fence for instance. When someone climbs it, he is shocked and fall down! There is no need to catch him. They also have radar and alarms. If someone crawls out, the alarm screams, letting the whole world know.  ​

Picture
No Exit From The Three Realms 
Before The Ego Is Eliminated

​
Similarly, people on earth are already in great pain for being shut behind two gates and not being able to escape. Yet they still put up a third gate.

What is the third gate for?

It's in case a person is very clever, and knows that bad deeds will lead to bad retribution, and good deeds will also lead to good retribution, what if he didn't do any good or bad deeds, and so enters the third realm?

If there wasn't another wall in the third realm, he would have gone straight to the Heavenly Kingdom!

Though he didn't do any good or bad things, it didn't mean that he was benevolent. Perhaps he had conceived a very good plan, as he knew that he would be bound by whatever he did. He decided not to have any feelings of affection! "We can always wait until we get up there. There are beautiful celestial ladies above, so why be confined here? From today, we decide not to have feelings of affection among ourselves, refrain from doing any good or bad things, and see if we can go out or not."

We still couldn't get out, because the angels had thought of it. They are smarter than us; perhaps they were afraid of us, because we were really "terrific".

So, there is a third barrier after the second one.

How does the third barrier stop us?

We have no feelings of affection, and we have not done any good or bad things, then what else can confine or control us?

Do you remember what is the characteristic of the third realm?

It is the power of Creation.

The Brahma is the creator within the three realms. The so-called creator that we know is only within the three realms. The creator recognized by most of us is this Brahma. 

How can the angels bind us while giving us this power of the creator at the same time?

It is because, though we have reached that level, we still have the ego.

We still remind ourselves not to do good or bad things. Since we have the power, intelligence and will to control ourselves, we still have the ego. If we have the magical power to create something, we'll be even more arrogant.

Although this arrogance is a nobler one, it is still arrogance. "Wow! I am great! Now I can write poems, play the piano, paint, and do anything. Many of my abilities have emerged!" Consequently, we become more arrogant.

As we are still within the three realms, we cannot control the ego. We have not trained our morality, suppressed the ego everyday, and learnt to be humble. So, the more we have achieved or created, the greater is our arrogance.

That is how we are stuck there.

Or, we will be very proud if we have become wiser or more fluent in debating. "I am better than he, as he lost the debate to me. I am a graduate, he is not. I can do this while he can't..." Just for example, or: "I am remorseful, he is not.

People say that Master loves people who are remorseful! You see I am remorseful. I am really great!" Can you imagine that even repentance can lead to arrogance?

Anything that we can create can make us feel proud.

Therefore, it is extremely difficult for us to transcend the third realm. Everyone just keeps transmigrating within the three realms, thinking that they are supreme and very great. 

People who are humble would say: "Wow! I am very humble; I am humbler than he. Who is humbler than I?" People who are close to Master would think that they are great. "Master trusts me! There must be something special about me." Those who cannot get close to Master would console themselves: "Those people close to Master are demons. I am not seriously ill, so Master doesn't call me to Her side. (Master and everyone laugh.) 

The angels were really ingenious.

I truly admire them!

This is the only way to control human beings, because we are extremely clever, aren't we? We can make anything. We can go to the bottom of the sea, traverse outer space, and land on Mars. We have not even spared the moon; only the sun is too hot, (Master and everyone laugh) so we don't dare to get too close. Otherwise, the sun would soon be trembling. It fears that we might go and rob its heat energy, and leave it frozen to death. We have already started to steal its heat, haven't we? (A: Solar energy) We are making this and conceiving that. The sun is beginning to shiver. 

Wow! It is horrible! Who can stop us?

We even massacre our own kind, so who can intimidate us? People of this country are killing those in another country; this person is killing that person; it is an atmosphere of struggling for life and death! Fighting is going on everyday. We don't even have sympathy on our own kind, who else would we be afraid of? The angels are invisible to us, and they also have no relationship with us, so we'd just steal from them if we could.
Picture
The system within the three realms that confines us here is truly incredible, and is more powerful than any magical powers that we have learnt. Otherwise, with the magical power that we had learnt then, we could break through thirty realms, not to mention only three!

Previously, we could tear open the defensive layer of the planets and go up. 

Originally, each planet had its defense shield. 

People couldn't break through if they didn't know the method. The angels were so stupid that they taught us how to dissolve the magnetic field. Subsequently we managed to break through. Otherwise, we could never do it. It is just like each nation has its frontier guarded by the customs and police officers. Only when you have a visa will they allow you to enter and live there for a limited period of time. 

Originally they didn't mean to strike our earth so forcefully. 

As they wanted to destroy our powerful weapons, they had to use very great force. Not only our earth was affected, several planets close to us or on the same orbit as us were influenced by the blow.

Consequently, the plants on some planets completely vanished. No humans could live there, and the soil became unfit for agriculture. It become very dangerous on these planets, because there was no air or protective atmosphere.

Humans would die if they lived there, so they dug holes and lived underground. Even the trees and flowers were moved underground. Houses were also built there, with a protective shield above them. If they wanted to go out, they had to open the gate quickly and rush into the UFO. When they came back, they again rushed down from the UFO. They could not expose themselves to the air, or they would be killed. The atmosphere was so highly toxic that it was lethal to both plants and humans. 

For instance, we know that some gases are poisonous and lethal. We will get ourselves killed if we are careless. Those planets affected by the blow produced a toxic atmosphere that was lethal to life forms. Of course, the situation would improve after several thousand years, but not recover fully.

Therefore, we cannot say that, when we alone or our planet has done something, we are the only ones to bear the consequences.

Sometimes, other people are also affected.

At that time, we went up to attack several planets, and naturally they retaliated. Though the Buddhas told them not to do it, that was their natural reaction.

As a result, they also incurred karma that they had to repay later. 

This was really troublesome.
Picture
Picture
The Fourth Realm -- 
A Safety Zone Shielding The Pureland

Finally, there is the fourth realm -- the last safety zone.

It is similar to the prison that we put the prisoners in. Though they might have gained more freedom, learnt to be smarter, and look better outwardly, we cannot let them loose on the streets because they are still prisoners! They have not paid for their crimes or served their term. Having too much freedom may make them feel restless and act rebelliously.

So, we still need an outer wall.

They are free to pass through several gates without the guards interfering, but they must go back to sleep in their cells at night, to keep them from doing bad things. They are not sure what they are thinking of inside. They only look good on the outside, but we cannot read their minds.

That is why the wall is necessary. 

Similarly, we have supposedly become very benevolent when we have reached the third realm. ​For instance, we are not bound by any feelings of affection, we can control ourselves, we have wisdom, eloquence in speech and the power of the creator. However, no one knows whether or not we are virtuous within, and have reached the egoless state. So, we are not allowed to go up at will.

What if we learn some reckless things, and then come back to hurt people? We might even attack the angels like what we did before.

Therefore, it is not safe enough to have only three barriers! 

We will regain our freedom at the fourth realm.

We are more free since we have no karma, and we have power and wisdom. However, our inner soul is still under observation. Therefore, the higher we go, the more trials we will encounter. Sigh! 

The Gods/Buddhas dare not trust us anymore.

What if we attack their thrones with guns and knives? We might threaten the Quan Yin Bodhisattva, or demand Shakyamuni Buddha to surrender: "Quickly summon all Your disciples (Master and everyone laugh) and tell them to obey our orders!" Seeing that Shakyamuni Buddha was being held hostage, they wouldn't dare to do anything, and all the angels would surrender.

Can you imagine what kind of situations could happen? 

That is why the fourth realm is so vast and dark, so long and difficult to pass through. It is the last protective zone of the superior worlds.

When we reach the third realm, we are already something. We have magical powers, are clever, able to invent things, and free from the bondage of feelings of affection. Wow! We have strong willpower and incredible power! If we go up to plunder their world, the Buddhas would be in grave trouble. It would be too late to stop us! 

Therefore, the fourth realm is the most difficult to pass through.

Without an enlightened Master as guarantor, we can never make it. 

We are allowed to roam about freely in the third or even the fourth realm, we can stay there. We can fly around freely, and enjoy the light of sixteen thousand suns; but that is all, nothing more.

We can go anywhere except upwards.

The hidden passage will not appear to you unless you have an enlightened Master guiding you. It is like a secret door that requires a secret code to open. Only one or two persons know it, just like a national defense secret.

​Some buttons or secret codes are known only to a limited number of people in the Defense Department. No one else knows; because they fear it will be found out by enemy spies, then they will be in trouble. 

Now you know what the four realms are for?

Isn't it a very logical system? It is nothing mysterious. You don't have to guess blindly or doubt my words. 

--Supreme Master Ching Hai, Formosa, December 28, 1991 (Originally In Chinese), News 75

NHỮNG CỬA ẢI 
Giam Cầm Nhân Loại


​
​Tôi có kể cho quý vị một câu chuyện về việc chúng ta bị nhốt ở nơi đây, bên ngoài bị khóa lại như thế nào, và có các thiên sứ và hộ pháp canh gác chúng ta. Có thể quý vị sẽ hỏi tôi, họ dùng cách gì để nhốt chúng ta lại. Họ dùng tam giới.

Cửa ải thứ nhất -- giống như ngục tù của chúng ta vậy, có ba, bốn lớp cửa. Khi tôi đi Hoa Liên thăm các tù nhân và giảng kinh, tôi phải qua vài lần cửa trước khi gặp họ. Bên ngoài bờ tường, còn có giây kẽm trên cao. Có phạm nhân trọng tội còn bị đeo xiềng, không thể rời phòng giam được, nói chi tới chuyện ra khỏi mấy lớp cửa đó. Tuy nhiên có một số tù nhân có thể tự do đi lại, họ có thể làm việc, quét nhà, trồng cây, tưới nước, như thế có thể tự do được một chút; vài người có thể đi qua vài cửa và ra ngoài, cho tới lớp tường ngoài cùng nhất.

Người tu hành chúng ta cũng như thế.

​Có người đã đi qua được ba bốn lớp cửa để đến cảnh giới thứ tư, nhưng vẫn bị bức tường ở đây chận lại. Chỉ khi nào hoàn toàn ra được khỏi cánh cửa chính, qua khỏi bức tường ấy, thì họ mới thực sự được tự do. Chúng ta bị nhốt trong tam giới như thế đó. ​

Rồi thì chúng ta bị cảnh giới thứ nhất, hay thế giới A Tu La, giam cầm như thế nào?
Picture
BỊ TÌNH CẢM A-TU-LA 
Trói Buộc


​
Cảnh giới A-Tu-La là gì? Đó là nơi dùng cảm tình và cảm giác để trói buộc chúng ta.

Không cần phải dùng sức mạnh, la mắng hay xiềng xích. Quý vị có biết những tình trạng này không? Nó có thể là tình cảm giữa nam và nữ, hay ngay cả nữ và nữ, nam và nam.


Tình cảm là một dụng cụ còn kiên cố hơn cả khóa sắt và xích xiềng.

​
Đa số chúng ta không thể chạy thoát khi đã bị tình cảm trói buộc. Khó cho chúng ta lìa bỏ khi mà chúng ta muốn thoát. Phải cần một lực lượng vĩ đại, hoặc sự sám hối rất lớn từ nội tâm, hoặc một sự can đảm rất nhiều, rất thành tâm cầu nguyện, để xin những chúng sanh khai ngộ giúp đỡ.

Rồi họ sẽ đẩy chúng ta một chút để chúng ta có thể vượt khỏi cảnh giới A-Tu-La.


Bất cứ người nào còn bị tình cảm ràng buộc và còn nhiều quan hệ luyến ái, thì biết rằng người ấy vẫn còn nằm trong đẳng cấp A-Tu-La.

Vậy thì tốt nhất là chúng ta ngừng khoa trương và hãy cố nhận thức rằng mình vẫn chưa qua khỏi cửa ải thứ nhất. Vì thế, từ xưa đến nay người ta luôn kính trọng người xuất gia, họ nghĩ rằng ít nhất những người này đã qua được cảnh giới A-Tu-La, qua được cánh cửa thứ nhất.


Cũng giống như những phạm nhân ở trong lao tù, có những người phạm những tội quá nặng, nên bị nhốt trong căn phòng chật hẹp, không đủ chỗ để đứng thẳng dậy. Có những người bị tội nghiêm trọng hơn, thì bị xiềng xích và không bao giờ ra khỏi cánh cửa thứ nhất. Vài người vượt qua được cánh cửa thứ nhất, ra ngoài làm được một ít việc trong khuôn viên nhà tù, tương đối được tự do hơn.

Đương nhiên những người bị nhốt ở trong những căn hầm nhỏ xíu rất ao ước được như những người đang bên ngoài đó, vì bị nhốt trong hầm chật hẹp, họ không thể thấy ngay cả mặt trời hay những người khác. Ngay bạn bè thân thuộc cũng không được vào thăm, ngay cả luật sư cũng không được gặp. Họ đang chờ chết thi hành bản án của họ. Lẽ dĩ nhiên, những người ấy nhìn những người được ra khỏi cánh cửa thứ nhất và tự do di chuyển xung quanh, họ rất thèm muốn được như thế.


Tương tự, chúng ta nghĩ rằng những người xuất gia đã vượt qua khỏi cảnh giới tình cảm, không còn bị tình cảm ràng buộc, nên mới kính trọng họ. Nếu không, thì có gì khác nhau đâu? Nếu vẫn chưa vượt qua được cảnh giới tình cảm, thì chưa được kể là người xuất gia.

Đó chính là một loại khóa!


Cửa ải thứ nhất rất khó qua, nhưng một khi đã qua được rồi thì những cửa khác qua tương đối dễ dàng hơn.

Chỉ khi nào một tội nhân có hành vi tốt, thì người canh gác mới cho họ di chuyển quanh quẩn và làm một ít việc. Một thời gian sau, nhận thấy người này làm việc được, họ tin tưởng người ấy hơn. Anh ta sớm thông qua được tầng cửa thứ hai một cách dễ dàng. Nếu tư cách của anh tiếp tục phát triển tốt đẹp, anh sẽ được ra ngoài, không phải ra khỏi tù, nhưng được phép làm thêm việc, được những người canh gác tín nhiệm thêm, không còn bị nhốt một cách nghiêm ngặt, bị đánh đập hay la rầy.
Picture
Picture
Thế Giới Nhân Quả - 
Luật Nhân Quả Khó Thoát

​
Cửa ải thứ hai chúng ta gọi là thế giới nhân quả.

Cửa ải này trói buộc chúng ta như thế nào?

Các thiên sứ đã tạo ra những gì cho chúng ta? Dù chúng ta đã vượt qua được cửa ải số một, các thiên nhân đã sửa soạn một cửa ải thứ hai, để chúng ta không thể xông ngay lên trên mà tấn công họ, gây phiền phức, làm rối loạn thiên cung và hủy hoại bầu không khí an lành của vũ trụ.

​Cho nên có nhiều lớp cửa khác nhau, để chận chúng ta lại và để họ có thể quan sát chúng ta.

Nếu chúng ta có thể tới Thiên Quốc ngay sau khi chiến thắng ở cửa thứ nhất, thì họ sẽ gặp phiền phức. Cho nên, cần có một cánh cửa khác.


Vậy giờ họ dùng phương cách gì?

Họ khống trị chúng ta bằng luật nhân quả.

Bằng cách nào? Đó là: bất cứ chúng ta làm gì, tốt hay xấu, cũng đều tạo ra quả. Cho nên chúng ta lại phải trở lại. Làm chuyện xấu thì trở lại chịu đau khổ, làm chuyện tốt thì được trở lại hưởng thụ; trong lúc hưởng thụ thì có thể làm chuyện xấu, càng hưởng thụ thì càng dễ rơi vào cạm bẫy. Khi hoàn cảnh bất lợi, thì chúng ta đau khổ hay bực bội, và càng làm thêm chuyện xấu. Cho nên bất cứ hoàn cảnh nào cũng bất lợi cho chúng ta, đây là những cạm bẫy!


Chúng ta đã tạo ra hoàn cảnh này bởi vì chúng ta không tốt.

Trước kia, các thiên nhân, thiên sứ và thiên thần đã cảm thương cho hoàn cảnh tụt hậu và đau khổ của chúng ta sau khi chúng ta bị đày xuống trần, nên họ đã thưa với Thượng Đế: "Hãy để chúng con đến dạy dỗ họ trở lại, hay ít ra cũng giảm thiểu những đau khổ của họ."

Lúc đầu khi Thượng Đế đuổi Adam và Eva xuống đây, Ngài có ý muốn để cho họ chịu khổ! Họ phải làm việc vất vả để kiếm sống. Trong Kinh Thánh có nói: "Phải đổ mồ hôi mới có bánh mì để ăn." Thượng Đế đã "gia ân" cho họ!


Trải qua một thời gian dài, con cháu của họ không phạm tội gì, và chỉ có tổ tông của họ làm những chuyện ác, các thiên sứ và thiên nhân cảm thấy tội cho họ, không nỡ tâm trước những đau khổ của thế nhân, nên đã xin với Thượng Đế: "Xin cho chúng con xuống giúp đỡ họ. Họ đã ngoan ngoãn, họ chỉ là hàng con cháu, không còn ác tâm nữa. Những người có tội là tổ tông của họ, xin cho họ một cơ hội..." Thượng Đế rất từ bi nên nói: "Được!"

Các vị thiên sứ xuống dạy chúng ta rất nhiều thần thông, giúp cho chúng ta cách phát triển cuộc sống - chế tạo ra máy móc tốt, giúp cho đời sống thoải mái hơn, bớt khổ hơn.

​Có những khoa học gia từ thế giới trên cao xuống đây dạy chúng ta những khoa học kỹ thuật tân tiến, đó là những bí mật của vũ trụ.

​Không ngờ chúng ta mới học được một nửa, thì muốn học hết.

Trước khi học xong, tính xấu và lòng tham lam của chúng ta đã nổi dậy. Chúng ta kiêu hãnh là đã làm được nhiều việc. Nghĩ rằng có thể ngang hàng với thiên sứ, ép các thiên sứ phải dạy tất cả cho chúng ta.


Thiên sứ nói: "Hãy thong thả! Hãy tập trung làm việc này trước và cho chúng tôi xem quý vị làm ra sao. Những thứ khác chỉ có thể được sử dụng khi đạo đức và trí tuệ của quý vị phát triển. Chưa tới lúc mà. Chúng tôi không thể dạy cho quý vị các thần thông tối thượng của cảnh giới cao nhất bây giờ được."

Nhưng rồi họ vẫn cứ ép buộc và dọa nạt các thiên nhân: "Bây giờ chúng tôi đã biết xử dùng nhiều thứ! Chúng tôi có thể chế tạo ra đủ loại vũ khí, và thần thông nào chúng tôi cũng đã có. Nếu quý vị không cho thêm, chúng tôi sẽ cướp."

Cũng giống như những người đi học võ, học xong thì lại muốn đánh lại thầy.

Chỉ là người mới học, nhưng họ nghĩ rằng mình có đủ sức mạnh để thách thức các vị thầy của mình. 
Các thiên sứ đương nhiên từ chối: "Không được! Vẫn chưa được! Những đại thần thông và trí huệ cao cả, phải đi đôi với tinh thần nhiều đạo đức, nếu không, quý vị sẽ làm chuyện xấu, hoặc sẽ không thể xử dụng được thần thông đó."

Họ không nghe và quyết định cướp lấy.

Vũ khí đã chuẩn bị hết sàng và xông lên trên để dọa nạt những người ở đây. Họ thật sự đã thành công trong việc lên trên đó, rồi các vị hộ pháp của vũ trụ đã phản ứng, dùng những thần thông và vũ khí mạnh mẽ hơn để hủy diệt vũ khí của chúng ta, sau đó đem loài người của chúng ta trở về nguyên quốc. Nhưng có những người không về được, chết lại ở trên ấy.

Câu chuyện đại khái là vậy.


Từ đó chư Phật Bồ Tát không còn tín nhiệm chúng ta, không còn ban thần thông cho chúng ta nữa. Tuy nhiên những thần thông mà chúng ta đã học từ kiếp trước thì không bị hủy diệt, cho nên có những người dấu vết còn giữ lại trong vài người chúng ta. Vì thế cho nên có những người tuy không có học, nhưng đột nhiên lại có thể múa tay múa chân, vẽ bùa vẽ chú, đây là những ấn tượng còn để lại từ kiếp trước. Còn có những người chế tạo bom nguyên tử, bom đen, bom trắng, v.v.. họ đều là những người xấu cả.

Thiên sứ sau khi hủy diệt những vũ khí vũ trụ của chúng ta, nhốt chúng ta lại ở nơi đây.

Họ dùng cách gì mà có thể nhốt chúng ta?

Không cần phải dùng xiềng xích, cũng không cần dùng những thần thông bình thường, bởi vì những điều ấy chúng ta đã học rồi, có thể phá vỡ và thoát chạy. Cho nên họ mới dùng nhu thắng cương - dùng tình cảm, dùng nhân quả.

Họ tạo ra hệ thống luật nhân quả, khiến cho chúng ta tự sanh tự diệt. 

Họ không cần phải làm gì với chúng ta. Thật quá vi diệu! Cho dù quý vị làm tốt, làm xấu, đều phải luân hồi trở lại. Thật là hay! Cho nên từ đấy chúng ta bị trói buộc cho đến bây giờ, không bao giờ thoát ra nổi, dù có cố gắng đến đâu cũng không vượt lên nổi.


Cũng giống như cánh cửa chính của một nhà tù, quý vị chỉ có thể ra bằng cách đi qua cửa này. Đào hầm hay làm cách khác, sớm hay muộn quý vị cũng sẽ bị cảnh sát bắt trở lại. Một khi đã bị bắt lại thì rồi tội càng nặng thêm và càng bị nhốt chặt chẽ hơn.

Cho nên nhiều người đã không đạt được giải thoát, tự tu thiền một mình. Họ muốn đào một đường hầm hay làm một cái lỗ trên tường, nhưng chỉ dẫn tới những hậu quả nghiêm trọng hơn. Chúng ta nói họ bị ma nhập.

Cho nên luật nhân quả là một thứ xích xiềng, một thứ khóa hoặc cửa, nhốt chúng ta ở đây, chuyện là như thế! Các thiên sứ đã thiết kế ra, nếu không làm sao họ có thể nhốt chúng ta ở nơi đây?


Ồ! Trước đây thần thông của chúng ta rất quảng đại.

Từ nơi đây chúng ta có thể đi đến Thủy tinh, Hỏa tinh, hoặc đến mặt trời, trong vài phút mà thôi. Vũ khí rất lợi hại, thần thông rất quảng đại, không ai có thể ngăn cản được chúng ta. Chúng ta có đại trí huệ, mà chỉ dùng để làm chuyện xấu. Lúc đó con người hãy còn dã man, không có đạo đức, nhưng khi người ta dạy đạo đức lại không chịu nghe.

Rất có thể lúc đó thiên sứ nghĩ rằng con người của chúng ta cũng lương thiện như họ vậy, cho nên không chú ý về phương diện đạo đức, không dạy dỗ con người giữ ngũ giới, và Tâm Ấn trước khi hành thiền.

Họ chỉ dạy thiền mà thôi.

Ăn thịt cũng không sao, không nói đến giới luật, cho nên con người không phát triển về khía cạnh đạo đức và lòng khoan dung. Nếu một người không có đạo đức mà lại năm giữ một địa vị cao trong xã hội, thì quyền lực càng cao sẽ càng phương hại đến mọi người.

Trước đây những vị thiên sứ đã phạm một lỗi lầm là bỏ qua việc phát triển đạo đức của chúng ta, mà chỉ chú trọng đến khía cạnh vật chất. ​Họ thấy con người của chúng ta đau khổ, suốt ngày đổ mồ hôi nước mắt vẫn không đủ ăn, trồng hoa quả mà không biết cách xử dụng phân bón, không biết đời sống văn minh, cho nên làm điều gì cũng không có kết quả tốt. Bởi vì Thượng Đế đã giam hãm họ bằng cách "phải đổ mồ hôi mới có bánh mì ăn."

Ngài không nói chúng ta xuống đây để dành dụm điều gì và để vào ngân hàng! Ngài chỉ nói rằng "Chỉ đủ ăn để sống." Dầu sao lúc đó cũng không có ngân hàng, Ngài không nghĩ tới việc đó! Ngài nói chúng ta đủ dùng là tốt rồi. Thượng Đế cũng rất thanh liêm, Ngài không nghĩ đến ngân hàng, không nghĩ vay mượn. Loại hệ thống này không hiện hữu.

Các vị thiên nhân nhìn thấy con người đau khổ như thế, họ chỉ lo đến phương diện vật chất, quên mất rằng đạo đức mới quan trọng. Nếu không có đạo đức, vật chất càng nhiều chỉ càng tệ mà thôi. Tự mình không biết giữ gìn, không biết bảo vệ sự giàu có của mình, cũng không biết chia xẻ cho người khác. Có quyền lực, có tài sản thì lợi dụng chúng để làm những chuyện xấu.

Nếu quý vị xem truyền hình, đọc báo chí, hay đọc sách, quý vị có thể thấy rằng lịch sử của chúng ta đầy những vị quan lớn đồi bại. Họ bóc lột dân lành và cướp của làm giàu. ​Địa vị càng cao lại càng tệ hại. Thật ra, tất cả đều tệ hại cả.

​Nếu như những người ấy không làm quan, mà chỉ làm một người nông phu nghèo khổ, thì họ không có cơ hội để làm chuyện xấu. Nhiều nhất họ chỉ làm vài chuyện lặt vặt như lừa gạt một miếng đất của người láng giềng, hoặc kiếm thêm một chút tiền qua những việc buôn bán bất chánh mà thôi. Nhưng vì là quan, họ sẽ gạt rất nhiều người. Chức càng lớn thì càng dọa nạt nhiều người. Cho nên nếu không có đạo đức, làm quan càng cao càng nguy hiểm.

Cũng vậy, không ai dạy tổ tiên chúng ta về đạo đức.

Những thiên sứ thì rất lương thiện, rất từ bi, họ vốn đã có đạo đức sẵn rồi, họ không nghĩ đến chúng ta ở nơi đây thiếu thốn thứ này; Thượng Đế đày chúng ta xuống đây nhất định có lý do, vì đạo đức của chúng ta không đủ. Nếu không, chúng ta đã có đủ tư cách để sống ở trên đó rồi! Chỉ vì phẩm chất không đủ tốt nên mới xuống, cũng giống như học sinh bị ở lại lớp vậy.

Các vị thiên sứ thấy chúng ta thiếu thốn về phương diện vật chất, họ tội nghiệp chúng ta nên vội xuống đây giúp đỡ, cũng giống như chúng ta đi cứu trợ vậy.

Chúng ta đến Phi Luật Tân cứu trợ, cũng là giúp đỡ săn sóc về phương diện vật chất cho họ trước, vì sợ họ chết đói. Cho nên chúng ta đến Phi Luật Tân, hoặc Âu Lạc, hoặc Đại Lục để cứu trợ, chúng ta không nói đến những chuyện khác.

Tôi đã nhắc nhở cho họ: "Những trợ giúp về vật chất này chỉ là tạm thời mà thôi. Ít nhất chăm sóc tinh thần của họ, dạy cho họ tìm Thượng Đế bên trong giúp đỡ, như thế mới có thể vĩnh viễn vượt qua được đau khổ.

​Ngoài ra, hãy khuyên họ làm người lương thiện, cố gắng ăn chay v.v... Hãy giới thiệu một vài giáo lý cho họ để giúp họ hiểu biết." Nếu không, họ nghĩ rằng đem cơm, đem gạo, đem tiền đến là đủ rồi; điều này có thể tốt trong một hai tháng, nhưng chỉ cứu được cái thể xác của con người. Chúng ta có thể có thân xác này hôm nay, nhưng có thể ngày mai sẽ mất; nó không thể được giữ mãi mãi. 

Khi chúng ta giúp đỡ người khác, săn sóc thân thể của họ không phải là điều quan trọng, bởi vì thân thể này rất vô thường. Nó có thể mất đi trong một tai nạn xe hơi ngày mai, hay trong một trận động đất hoặc bị nước lụt cuốn trôi đi.

Về chuyện cứu trợ, chúng ta không cảm thấy có điều gì đáng kiêu ngạo, giúp đỡ một thân xác trong một, hai tháng cũng không có gì đáng kể. Sau này nếu họ chết đi, khi trở lại họ vẫn chịu những đau khổ giống vậy. Nếu như ở đây tránh được nước lụt, khi đến kia lại bị lửa cháy, hoặc khi sinh ra lại bị nạn lửa cháy v.v... Không có gì chắc chắn cả!

Cho nên nói cho họ nghe về phương pháp giải thoát, dạy cho họ ăn chay, hoặc cố gắng sám hối, cố gắng cầu Thượng Đế giúp đỡ, rất có thể cuộc đời sau trở lại gặp được Minh Sư, điều đó mới thật sự là cứu nạn.

Nếu không cứu một lần rồi, ngày mai lại gặp tai nạn khác. Ai có thể bảo đảm là sau này không còn bị nạn nước lụt nữa? Hoặc không còn bị động đất, không còn bị núi lửa bùng nổ?

Picture
Đó là lần đầu tiên các thiên sứ giao tiếp với người đời, nên họ không nghĩ ngợi nhiều!

Cũng giống như người xuất gia của chúng ta, khi đi cứu trợ cũng không nghĩ gì nhiều. Thượng Đế ở trên thiên đường uống rượu nho, ăn uống tiệc tùng, không nghĩ ngợi gì nhiều! Bởi người thế gian đau khổ là chuyện của họ, Thượng Đế không đau khổ, Ngài không biết!

Cho nên quý vị nhìn thấy những người tương đối có tiền, họ không thông cảm những người nghèo khổ. Sự thật không phải là họ hung ác hay bần tiện, mà họ không biết rằng những sự nghèo ấy có gì đau khổ để cứu. Vì nếu bản thân của chúng ta không bị bệnh, chúng ta sẽ không thể nào hiểu được nổi đau khổ của những người khác bị bệnh, cũng giống như người ta nói rằng nếu không có con thì không biết nỗi khổ tâm của cha mẹ, thật sự là như thế.

Ngay cả tôi cũng vậy.

Có những lúc bị bệnh, tôi mới nghĩ đến những đau khổ của các bệnh nhân khác. Khi mắc bệnh, tôi cũng không cầu cho mình sớm khỏi bệnh, vì tôi nghĩ rằng nếu bản thân mình khoẻ lại, tôi sẽ quên mất những đau khổ của những người bệnh khác, cho nên như thế nào cũng được, tôi không cầu cho khỏi bệnh. Nếu có cầu thì tôi sẽ cầu Thượng Đế như thế này: "Nếu có thể, hãy cho con bệnh giùm cho người khác, nếu như bệnh của con hoặc nỗi đau khổ của con có thể đổi thành niềm vui cho người khác."

Cho nên những vị thiên sứ xuống đây dạy cho chúng ta một số thần thông, chúng ta liền bắt đầu biến thành tâm hung ác, và lòng dã man cũng nổi dậy. Lúc đó không còn kịp khống chế nữa, vì chúng ta không bồi dưỡng đạo đức. 

Họ chỉ chúng ta dạy thần thông, không dạy đạo đức cùng một lúc.

Cho nên bây giờ thì không kịp nữa!

Chúng ta đã có thần thông, đã có lực lượng, bây giờ không kịp để bồi dưỡng đạo đức nữa, cho nên thiên sứ mới dùng những phương pháp này để buộc trói chúng ta.

Có thể quý vị sẽ hỏi tôi: "Cửa ải thứ nhất là tình cảm, cửa ải thứ nhì là nhân quả, như vậy là đủ rồi, tại sao lại có cửa ải thứ bả Sao lại còn có thế giới thứ tư?"

Để cho an toàn! 

Cũng giống như nhà tù vậy.

Đã có xiềng xích, và có nhiều lớp cửa bên trong củng cố, bên trên có lưới sắt, bên ngoài lại còn có tường, có cảnh sát, họ cũng còn cần một hệ thống để bắt người đào thoát trở lại ngay tức khắc. Cũng giống như những bức tường được gắn điện, quý vị trèo lên đó thì sẽ bị điện giật rớt xuống, cũng chẳng cần phải đi bắt quý vị, ví dụ là như thế. Ngoài ra còn có ra-đa hoặc những hệ thống báo động, quý vị vừa mới trèo ra là chuông reo lên để mọi người đều biết cả.
Picture
Picture
Không Thoát Khỏi Tam Giới 
Trước Khi Dẹp Bỏ Ngã Chấp


​
Cũng vậy, con người địa cầu chúng ta bị nhốt trong hai cánh cửa, như thế cũng đã đủ đau khổ lắm rồi, không còn chạy thoát nữa, nhưng vẫn còn có cửa ải thứ bạ.

Cửa ải Thứ Ba là gì vậy?

Nếu như có người thông minh, họ biết làm chuyện xấu thì sẽ gặt hái kết quả xấu, làm chuyện tốt thì được hưởng tốt, họ không làm tốt, cũng chẳng làm xấu, và rồi họ lên đến thế giới Thứ Ba thì làm sao?

Nếu thế giới Thứ Ba không có hệ thống ngăn chặn khác thì họ sẽ đi thẳng lên đến thiên đình.

Không làm việc ác, cũng không làm việc thiện, tâm của chúng ta chưa chắc là lương thiện. Có thể chúng ta đã có kế hoạch rất chu đáo, biết rằng làm thế này sẽ bị kẹt, làm thế nọ cũng sẽ bị kẹt. "Không cần cả tình cảm. Mình đợi khi lên được trên đó hãy tính sau. Trên đó có thiên nữ rất đẹp, tại sao lại để tình cảm ở nơi đây để rồi bị kẹt. Quyết định từ nay chúng ta sẽ không cần có tình cảm, việc xấu không làm và việc thiện cũng không làm, để xem có thể vượt ra được không.

Cũng không vượt ra được!

Vì thiên nhân đã nghĩ kỹ hết rồi. Họ thông minh hơn chúng ta, hoặc họ sợ chúng ta, bởi vì chúng ta quá lợi hại.

Cho nên vượt được thế giới thứ hai, còn có thế giới thứ ba.

Thế giới thứ ba lấy gì để có thể nhốt người?

Đã không có cảm tình, không làm tốt lại cũng không làm xấu, vậy còn có gì để có thể nhốt chúng ta và có thể khống chế chúng ta được?

Thế giới thứ ba là gì? Quý vị có nhớ không?

Là năng lực của Tạo Hóa.

​Phạm Thiên là Tạo Hóa trong tam giới. Cho nên chúng ta có nhận thức được Tạo Hóa, thì cũng chỉ là thế giới thứ ba mà thôi. Đa số con người chúng ta nhận thức được năng lực của Tạo Hóa, đó tức là Phạm Thiên.

Tại sao thiên nhân cho chúng ta năng lực của Tạo Hóa mà chúng ta còn bị trói buộc?

Bởi vì chúng ta đến nơi đó mà còn ngã chấp.

Chúng ta còn nhắc nhở mình đừng làm điều tốt, đừng làm điều xấu. Còn có năng lực, trí thông minh và ý chí để khống chế bản thân mình thì còn có ngã chấp. Nếu như có năng lực và thần thông thì có thể tạo ra một số thứ gì đó. Ôi, lại càng kiêu ngạo.

Tuy sự kiêu ngạo này cao nhã hơn, nhưng chẳng qua cũng là sự kiêu ngạo mà thôi. "Ồ hay quá, hiện giờ tôi có thể làm thơ, tôi có thể đánh đàn, có thể vẽ tranh, việc gì tôi cũng có thể làm được. Rất nhiều khả năng đã xuất hiện!" Và rồi chúng ta càng kiêu ngạo hơn.

Vì vẫn còn trong tam giới, chúng ta không thể kiềm chế ngã chấp. Chúng ta chưa trau dồi đạo đức, hàng ngày không dìm cái ngã chấp xuống, không học lòng khiêm nhường. Chúng ta càng thành tựu nhiều, càng sáng tạo nhiều, thì càng kiêu ngạo.

Cho nên chúng ta sẽ bị kẹt ở đó.

Hoặc chúng ta càng thông minh, càng có tài, chúng ta càng kiêu ngạo hơn. "Tôi giỏi hơn anh, anh nói thua tôi. Tôi tốt nghiệp ra trường, anh không tốt nghiệp. Tôi có thể làm cái này, anh không biết làm...", thí dụ như vậy. Hoặc là: "Tôi có lòng sám hối, anh không có.

Nghe nói Sư Phụ rất thích người có lòng sám hố!  Anh xem đó, tôi có lòng sám hối. Tôi thật là tốt!" Ngay cả lòng sám hối cũng khiến cho chúng ta kiêu ngạo. Quý vị có thể tưởng tượng được không?

Bất cứ gì chúng ta tạo ra cũng khiến chúng ta kiêu ngạo.

Cho nên rất khó, rất khó vượt được thế giới thứ ba. Vì vậy mọi người đều bị luân hồi trong tam giới, rồi cho rằng mình thật tài giỏi, thật vĩ đại.

Còn người có lòng khiêm nhường thì nói: "Ồ, tôi rất khiêm nhường, tôi khiêm nhường hơn họ. Ai có thể khiêm nhường hơn tôi."

Người được tiếp xúc gần với Sư Phụ cảm thấy họ là người giỏi. "À, Sư Phụ tin cậy tôi, tôi nhất định có điều gì đặc biệt." Người không được đến gần Sư Phụ thì tự an ủi mình: "Những người được tiếp xúc gần với Sư Phụ đều là ma. Tôi không có nhiều bệnh như vậy, cho nên Sư Phụ không gọi lại gần Ngài." (Sư Phụ và mọi người cười)

Những thiên nhân đó thật là cao siêu.

Tôi rất phục, khâm phục! 

Đây là cách duy nhất để khống chế nhân sinh, vì chúng ta quá sức thông minh, phải không? Cái gì cũng biết làm, còn có thể mò xuống đáy biển nữa, siêu vượt không gian, ngay cả Hỏa tinh cũng đã tới. Ngay cả mặt trăng chúng ta cũng không tha, chỉ còn thiếu có mặt trời vì nóng quá, nên chúng ta không dám đến gần. Nếu không thì chẳng bao lâu, mặt trời cũng phải run rẩy phát lạnh, vì sợ chúng ta đến lấy trộm nhiệt lượng mang về để họ chết cóng ở đó (Sư Phụ và mọi người cười). Hiện nay chúng ta đã bắt đầu lấy trộm nhiệt lượng của họ rồi, có phải vậy không? (Đ: Năng lượng mặt trời.) Chúng ta muốn làm cái này, tính làm cái nọ, cho nên mặt trời đã phát run rồi.

Ôi, thật đáng sợ! Ai có thể ngăn cản chúng ta được?

Ngay cả chúng ta cũng tự sát hại lẫn nhau, chúng ta còn sợ ai nữa? Quốc gia này muốn chém giết quốc gia kia, người này muốn giết người khác, tạo ra một bầu không khí tranh chấp một mất một còn, tranh dành nhau mỗi ngày đều xảy ra. Đối với đồng loại của chính mình, chúng ta cũng không có sự thông cảm, như thế chúng ta còn sợ ai nữa? Còn những thiên nhân, chúng ta lại nhìn không thấy, họ không có quan hệ với chúng ta, nên chúng ta muốn cướp là cướp.

Hệ thống trong tam giới để nhốt chúng ta ở nơi đây thật là bất khả tư nghị, mạnh mẽ hơn bất cứ thần thông nào. Nếu không thì thần thông mà chúng ta học được từ trước, ba mươi ải chúng ta cũng có thể xông qua, huống hồ chỉ có ba cửa ải!

​Trước đây chúng ta đã từng phá tan tầng bảo vệ của tinh cầu để xông lên trên.

Mỗi một tinh cầu vốn là đều có một bức tường ngăn cách, nếu như không biết cách phá thì không thể phá được. Nhưng thiên nhân dại khờ, lại dạy chúng ta cách hóa giải từ trường, đương nhiên chúng ta phá xuyên qua, nếu không thì không thể nào chúng ta xâm nhập vào được. Giống như mỗi quốc gia đều có biên giới, hải quan và cảnh sát của họ, nếu quý vị muốn vào nước của họ đều phải có giấy thông hành gì đó, thì mới có thể ở lại đó một thời gian ngắn.

Đáng lẽ họ không muốn đánh địa cầu của chúng ta một cách thảm hại như vậy.

Chỉ vì muốn tiêu hủy những vũ khí quá lợi hại của chúng ta, nên họ phải dùng một lực lượng rất lớn, không những ảnh hưởng đến tinh cầu của chúng ta, mà còn ảnh hưởng đến những tinh cầu xung quanh hoặc cùng quỹ đạo.

​Có một số tinh cầu vì vậy mà cây cối đều biến mất, và không có người sống được. Đất đai cũng không trồng trọt được. Những tinh cầu này trở thành rất nguy hiểm vì không có không khí, không có tầng bảo hộ.

Con người sống ở đó sẽ chết, nên họ cần phải đào lỗ dưới mặt đất để sống. Cây cỏ và hoa đều phải dọn xuống dưới mặt đất. Nhà cũng phải xây ở dưới đất, trên mặt còn phải xây cái nắp đậy. Muốn đi ra ngoài chơi thì phải mở nhanh cửa và chạy vào đĩa bay (UFO). Khi về thì lại chạy từ đĩa bay (UFO) vào nhà, chứ không thể đụng chạm với không khí được. Nếu không sẽ bị chết. ​Bầu không khí nơi đó biến thành rất độc, có thể hại cả người lẫn cây.

Thí dụ như chúng ta thường nghe nói khí thể nào đó có thể giết người, như hơi đốt (gas) chẳng hạn, nếu chúng ta không cẩn thận sẽ bị chết ngạt. Những tinh cầu đó bị ảnh hưởng đến mức tạo ra bầu không khí rất độc, cho nên không thể sống được. Đương nhiên mấy ngàn năm sau từ từ sẽ biến đổi tốt hơn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt lại được.

Cho nên chúng ta không thể nói rằng khi chúng ta hoặc địa cầu của chúng ta làm việc gì xấu, chỉ chúng ta phải gánh chịu nhân quả mà thôi.

Đôi khi nó còn ảnh hưởng đến người khác nữa.

Lúc đó chúng ta đi tấn công mấy tinh cầu khác và tự nhiên là họ sẽ phản ứng. Dù Phật Bồ Tát có bảo họ không nên làm vậy, nhưng đó là phản ứng tự nhiên của họ, tạo thành nhân quả, về sau chính họ phải trả. Thật là chuyện rất phiền phức.

Picture
​Thế Giới Thứ Tư - 
Vòng Đai An Toàn Bảo Vệ Tịnh Độ

Và thế giới thứ tư là vòng đai an toàn cuối cùng.

Giống như những nhà tù nhốt phạm nhân của chúng ta vậy, phạm nhân đã được chút ít tự do, học thông minh rồi, bề ngoài tỏ ra có tiến bộ, nhưng không thể thả họ trên đường phố được. Họ vẫn còn là phạm nhân, họ chưa trả xong bản án hay thời gian giam cầm của họ. Quá tự do, họ có thể sẽ gây rắc rối và phản loạn.

Cho nên bên ngoài vẫn còn bức tường ngăn chặn.

Họ có thể đi qua lại, qua mấy lần cửa, cảnh sát cũng không quản thúc họ nhiều. Thế nhưng buổi tối họ vẫn phải về phòng giam để ngủ, không để cho họ ra ngoài làm chuyện xấu, bởi vì chưa biết trong tâm họ như thế nào. Bề ngoài thì tốt, nội tâm thật vẫn chưa biết ra sao. Cho nên vẫn cần tường vách bên ngoài để ngăn chặn.


Tương tự, chúng ta đến được thế giới thứ ba đã tương đối lương thiện, đúng lẽ là vậy. ​Thí dụ như không còn cảm tình ràng buộc, có khả năng kiềm chế bản thân, có trí huệ, có biện tài, và còn có năng lực của Tạo Hóa. Thế nhưng không biết trong thâm tâm chúng ta đã có đủ đạo đức chưa? Đã có thể đạt tới cảnh giới vô ngã chưa?

Cho nên không thể để chúng ta chạy loạn lên trên đó, rồi học bừa bãi. Học xong lại quay trở lại đánh người thì lúc đó phải làm sao? Hoặc giống như lúc trước, lại đi đánh những thiên nhân trên đó.

Cho nên chỉ có ba tầng vẫn chưa đủ an toàn.


Thế giới thứ tư đã cho chúng ta tự do.

Nếu không có nhân quả thì sau này càng được tự do nữa, càng có năng lực, có trí huệ, nhưng vẫn còn phải chịu đựng khảo nghiệm, để coi nội tâm của chúng ta ra sao. Cho nên càng lên cao càng có khảo nghiệm. 
Trời ơi!

Phật Bồ Tát không dám tin cậy chúng ta nữa.

Lỡ nếu chúng ta tấn công ngôi vị của các ngài bằng súng và dao thì sao? Uy hiếp Quan Thế Âm Bồ Tát hoặc chạy đến Phật Thích Ca Mâu Ni bắt ông đầu hàng: "Ông gọi tất cả đệ tử của ông đến đây! (Sư Phụ và mọi người cười). Bảo mọi người đều phải nghe ta!" Sau đó Phật Thích Ca Mâu Ni cũng bị người của chúng ta giám sát. Như vậy Đức Phật còn dám làm gì nữa! Rồi thiên nhân cũng phải đầu hàng luôn.

Tình trạng như vậy không biết sẽ biến thành gì nữa?


Cho nên thế giới thứ tư mới rộng lớn, tối đen như vậy, rất dài và rất khó vượt qua, vì đó là vòng đai an toàn cuối cùng để bảo vệ cảnh giới bên trên.

Khi lên được cảnh giới thứ ba, chúng ta đã rất giỏi, lại thông minh, có thần thông, lại còn biết phát minh nhiều thứ, không bị cảm tình ràng buộc. Ôi chao! Ý lực rất mạnh, lực lượng bất khả tư nghị. Nếu chúng ta có làm loạn, Phật Bồ Tát cũng khó xử với chúng ta, không thể ngăn cản được nữa.


Cho nên thế giới thứ tư là khó vượt qua nhất.

Không có Minh Sư dìu dắt thì chúng ta không thể nào đi qua được! 

Chúng ta có thể chạy lên chạy xuống trong thế giới thứ ba và thứ tư, cũng có thể ở luôn nơi đó cũng không thành vấn đề. Chúng ta có thể bay qua bay lại, một vạn sáu ngàn cái mặt trời để chúng ta chiếu, chỉ vậy thôi, cái gì cũng không có nữa, đi lại như thế nào cũng được.

Duy chỉ có một điều là không bay lên trên được.

Con đường đó không lộ ra để chúng ta nhìn thấy.
​

Chỉ khi nào có Minh Sư chỉ dắt mới lên được. Cũng giống như có một số mật hiệu nào đó hoặc có một cánh cửa bí mật, chỉ có một hoặc hai người biết mà thôi.

Hệ thống quốc phòng cũng như vậy, có phải không? Có một số mật mã, chỉ có một số người của bộ quốc phòng mới được biết, các người khác đều không biết, vì sợ gián điệp và kẻ địch biết thì họ sẽ gặp rắc rối.


Bây giờ quý vị đã hiểu được tại sao lại có bốn cảnh giới chưa?

Chuyện này rất hợp lý mà! Chẳng có gì là thần bí cả, khỏi cần đứng đó mà đoán mò. 

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • Vocal by SMCH (English)
      • Vocal by SMCH (Aulacese)
      • Music & Dramas
      • Arts & Photography
  • LINKS
    • Bài Giảng Phụ Đề Âu Lạc
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine