The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact

Adam and Eve’s Exile From the Garden of Eden, P4

3/21/2021

 
Special Series
Excerpt from a lecture by Supreme Master Ching Hai (Vegan)
Adam and Eve’s Exile From the Garden of Eden, P1 &2
WEEK: 181 EPISODES: 1263-1271
http://suprememastertv.com/en1/v/126617001413.html
https://youtu.be/En2GBZPj3vI


Picture

​ADAM AND EVE'S EXILE FROM THE GARDEN OF EDEN, Part 4 of 9


“And then, Adam went with god, and he took him everywhere to go to see some of the most precious treasures in Eden. He allowed him to take anything he wanted and he chose. So Adam looked around, saw everything. He saw all kinds of gardens, beautiful fruit and vegetable gardens, animals and all kinds of palaces, all kinds of beautiful clothes, dresses and many treasures that are full of jewels, like gold, diamonds and all kinds of precious jewels. But he did not take anything.”

Mostly men don’t like it. Only women love to have this stuff, like me. I don’t really love them that much, they are just here already for a long time. It happened from last time that I took it with me, because I changed the place and I didn’t leave it there, so I put it in my bag, and today I just saw it, so I just put it on.

“Finally, Adam went to a treasury and to a store which full of diamonds. And each diamond was as big as like a watermelon and shining brilliantly.

He was thinking to himself, ‘Even with just one big diamond like this, I can live comfortably all my life.’ So he agreed. He took the diamond, then he agreed to go everywhere to have a look in this world, in this immense, physical world. He took the diamond and went out of the gate of Eden. Behind him, there was one angel who accompanied him.

When he passed the gate of Eden, Adam turned his head, ​and looked back. And he saw the sword. The gleaming sword of the seraphim, who are the guardians of the gate. Then he felt very sad suddenly, he felt very sad.

He wanted to change his mind, but it’s too late, it’s too late. So he had to continue to keep going until he found a stream of water. A long, big stream. Then he was thinking how he could cross to go to the other side,” because the stream is big, maybe a river.

It says “stream” here but it could be river. 

“Then he stopped there, thinking, and the angel that accompanied him up to now, asked him: ‘Why are you hesitating?’ He had not finished his question yet, he used his hand to push Adam from the back and said: ‘Cross over the river now, fast, quickly.’

So, Adam was pushed from behind and he lost his balance. Also, the diamond fell into the river. He screamed at the angel, he said: ‘Why? What did you do?’

So, the angel said to him: ‘Why are you questioning? Just put your hand in the water and retrieve your diamond.’

So, Adam went into the water and then he saw in there, oh, thousands, millions of diamonds. Every one of them looked exactly the same and he didn’t know which one was his diamond, because they looked all the same.

The angel who accompanied him asked him: ‘What’s taking you so long? Why don’t you retrieve your diamond?’

Adam said to him: ‘I’m not sure which one is mine.’

So, the angel asked him again: ‘Do you imagine that you are the only one who was kicked out of Eden and took with him one diamond? Do you know, before you, there were thousands, thousands, thousands, thousands, millions of people who have already been kicked out this way.’”
 
Oh, and I thought there was only one forefather. So, god has been making a lot of Adams. And a lot of them also had not been any smarter than… none of them were smarter than the others, so, that’s how it is. Ah, man. So what do you think, guys?

Suppose, if god asked you to go out again, don’t ever, OK? Because you imagine outside may be better, but it’s not. And if you’re attached to whatever property you have in your hand, it could be taken away anytime. You know it by now.

People know it by now with the pandemic.

Many people lost their lives, lost their loved ones, lost their jobs, lost their livelihood, lost many things. “Lost livelihood” means also losing your properties and losing your dignity, your security, everything, maybe losing your marriage, your loved ones, because… alive, because the economic situation doesn’t afford you to keep each other. Or maybe you don’t feel safe to live with each other anymore when there is nothing to hold on to.

Sometimes the property holds people together because they feel secure. And when there is nothing anymore, people kind of leave. Because maybe the grass on the other side is greener. Then they left, and they probably feel sorry.

​We have also many. I have seen many from our group. Then they came back. Mostly came back feeling sorry. 

So, it’s not like a straightforward story. 

Picture
So this is the thing, when we are thinking or relying on material security, we will be in for a big surprise. Many times in life it’s like that.

​If we are contented with whatever we have, we will be happier. 


Many of the Sages and the Saints, they don’t care much about material things. They also don’t care, they are not attached to them. Whatever they have, they have. And they are happier that way. I am happier also when I have not much, like I told you in Rishikesh before?

​I have only two pairs of Punjabi clothes, cotton. And that is that. Some towel of course, for convenient use. And one samosa per day, the rest I bake chapatti, a couple of chapattis on an open fire myself. I eat with cucumber and peanut butter. 
I was very happy. I could imagine myself living the same way again and again. I would never regret, I would never miss anything else. But you cannot have everything.
​

So nowadays, I have nothing. I have to leave my birds behind, I have to leave my dogs and I sometimes miss them. But I thought they are OK. Better than millions of people who are in trouble, who are short of everything, and also in danger all the time.

​So I tell them, “Please, be contented, be happy. Even not happy, just sacrifice for the sake of others, so that I can be more free, to do my work.” And that doesn’t mean 
you don’t miss them. Or that doesn’t mean they don’t miss me. We just sacrifice. 

​
I thank all of you also, if you sometimes feel sad or homesick or something, but you decided to stay, and work together for the sake of a bigger picture, bigger family. Like the world, the world is our bigger family.
 
Also, actually, without the world, we also cannot exist.

​We owe them the food that we ate, and eat, the clothes that we wear, and the comfortable things that we have every day. I am very grateful even for the light, for the telephone. I told you, I am grateful for everything. Yes. Truly like that, very grateful. I am grateful to the Sun, the Moon, the stars, I thank them. Often, often, whenever I see them.

All right, we can continue with the Adam story. Originally, I opened and there is a story called, “The Gate of the Paradise,” but then I thought, “Oh it’s New Year I should give you a diamond.” And as saw, we lost it. 

​Our father lost it for us.
Picture
​This is a story where god wants to tell us that material things are not reliable. If he stayed in the Paradise, he would have had all these diamonds, and he wouldn’t have even needed it. But he was not contented.

He made a mistake and god gave him a second chance to go back to Eden. Then he forgot it again. He’s tainted with some worldly thinking. He was thinking, “Oh, if I have one big diamond like this, I could live outside easily, comfortably.” And then lost the diamond, maybe lost life, of course. Take one diamond and lost it, so he is not going to live comfortably again, as the way he imagined he would.

​We always imagine that the grass on the other side is greener until we go there. ​This is the thing with our mind. It tricks us all the time.

I think you are over that. Aren’t you? Oh well, maybe all of you, maybe some of you, maybe most of you, who cares. I will know soon enough. Sometimes I thought like that. I am kind of naïve, I trusted everybody until not, until they show me a different story.

​Now, we continue with Adam’s story. We have one here. You see, when Adam was kicked out of Eden, when he looked back, he probably hesitated. Probably thinking, going back, but then at that time, all the angels with these blazing swords all over. Nobody can get in. It’s easy to get out, nobody can get in. You can’t even take anything with you. It’s just illusion.

He should have said to god, “No, I miss you, I want to be with you. I made once a mistake, I won’t make it again. I want to stay Home.” 

No! He thinks with this diamond, big like that, he is going to live comfortably then he would not need god. Because he saw the diamond. If he didn’t see the diamond, probably he wouldn’t have wanted to go. ​

This is our greedy mind, that makes us trouble. Makes us like imagining something that is not happening.

And we imagine, we create our own world, and then we think it’s going to be OK, but it will blow up in our face one day or another to tell us that nothing here lasts, except the Love of God, except our True Home.

​You see, when he went around everywhere, he saw gold and stuff like that. He saw treasure, he saw other jewels, fruits, gardens and everything. He did not feel the desire for them, but when he saw this big diamond, as big as the watermelon, I wonder how big is that?

Some watermelons are about this big. Some are about this big. Like half of my arm length, and thick like that. I saw them. And then, mostly people cannot buy them all, they have to slice it and give to use some part. Except the maybe big company or big restaurant, they buy them, then they can distribute, but for one family, if you buy this big a watermelon, it will last forever and it might go bad.

You don’t want to eat watermelon every day, that is the thing. Because we have choice, we are spoiled, we are spoiled with choice, that’s why. 


ADAM VÀ EVA BỊ LƯU ĐÀY KHỎI VƯỜN ĐỊA ĐÀNG,
Phần 4/9



“Và rồi, Adam đi với thượng đế, và ông đưa Adam đi khắp nơi đi xem một số kho báu quý nhất trên Vườn Địa Đàng. Ông cho phép Adam lấy bất cứ thứ gì Adam muốn và chọn. Vì thế Adam nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi điều. Adam nhìn thấy đủ loại vườn, hoa trái đẹp, vườn rau, động vật và đủ loại cung điện, đủ loại váy, y phục đẹp và nhiều kho báu đầy châu báu ngọc ngà, như vàng, kim cương và đủ loại ngọc quý. Nhưng Adam không lấy bất cứ gì”.
 
Hầu hết đàn ông không thích nó. Chỉ có phụ nữ thích những thứ này, như tôi. Thật sự, tôi không thích lắm, chỉ là chúng đã có ở đây lâu rồi. Lần trước tình cờ tôi mang nó theo, bởi vì đổi chỗ ở và tôi đã không để nó lại đó, nên bỏ nó trong túi xách, và hôm nay vừa nhìn thấy nó, nên tôi chỉ đeo vào thôi.
 
“Cuối cùng, Adam đi đến kho bạc và đến kho có đầy kim cương. Và mỗi viên kim cương lớn như quả dưa hấu và tỏa sáng rực rỡ.

​Ông thầm nghĩ: ‘Dù chỉ với một viên kim cương lớn như vầy, mình có thể sống thoải mái suốt đời’. Vì vậy ông đồng ý. Ông lấy viên kim cương, rồi ông đồng ý đi khắp nơi nhìn vào thế giới này, vào trần gian bao la này. vào trần gian bao la này. Ông lấy viên kim cương và đi ra khỏi cổng Vườn Địa Đàng. Phía sau ông, có một thiên thần đi theo ông.

Khi ông đi ngang qua cổng Vườn Địa Đàng, Adam quay đầu lại, nhìn về phía sau. Và ông nhìn thấy thanh kiếm. Thanh kiếm lấp lánh của thiên thần tối cao, là các giám hộ cổng Địa Đàng. Thì bỗng nhiên ông cảm thấy rất buồn, cảm thấy rất buồn.

Ông muốn đổi ý, nhưng đã quá muộn, đã quá muộn. Nên ông phải tiếp tục, tiếp tục đi cho tới khi ông thấy một dòng nước. Một dòng suối dài, lớn. Rồi ông nghĩ làm sao ông có thể vượt qua để đi tới bờ bên kia”, bởi vì dòng suối quá lớn, có lẽ là dòng sông.

Ở đây nói “dòng suối” nhưng có thể là dòng sông.

“Rồi ông dừng lại ở đó, suy nghĩ, và thiên thần đi cùng ông cho đến lúc bấy giờ, hỏi ông: ‘Tại sao ngươi do dự?’ Thiên thần chưa hỏi xong, Thiên thần chưa hỏi xong, [nhưng] đã dùng tay đẩy vào lưng Adam rồi nói: ‘Băng qua sông bây giờ, nhanh lên, nhanh’.
 
Vì Adam bị đẩy từ phía sau nên ông mất cân bằng. Viên kim cương cũng rơi xuống sông. Ông hét lên với thiên thần, ông nói: ‘Tại sao? Ông đã làm gì vậy?’

Thì thiên thần nói với ông: ‘Tại sao ngươi hỏi? Chỉ cần để tay ngươi xuống nước và lấy lại viên kim cương’.

Thế thì, Adam đi xuống nước và rồi ông thấy dưới đó, ồ, hàng ngàn, hàng triệu viên kim cương. Tất cả chúng trông giống y hệt nhau và ông không biết viên nào là kim cương của ông, bởi vì chúng trông đều giống nhau.
 
Thiên thần đi cùng hỏi ông: ‘Ngươi làm gì mà quá lâu vậy? Tại sao ngươi không nhặt lại viên kim cương của mình?’
 
Adam trả lời: ‘Tôi không chắc viên nào là của tôi’.

Thiên thần hỏi ông lần nữa: ‘Bộ ngươi tưởng ngươi là kẻ duy nhất bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng và mang theo một viên kim cương hả? Ngươi có biết, trước ngươi đã có hàng ngàn, hàng ngàn, hàng ngàn, hàng ngàn, hàng triệu kẻ bị tục xuất theo cách này’.”
 
Ồ, tôi tưởng chỉ có một tổ phụ thôi. Nhưng, thiên đế đã tạo ra rất nhiều Adam rồi. Và rất nhiều người họ cũng không thông minh gì hơn… không người nào trong số họ thông minh hơn người nào cả, nên, chuyện là như vậy. Trời ơi. Vậy thì quý vị nghĩ sao?

Giả sử, nếu thượng đế yêu cầu quý vị đi ra ngoài một lần nữa, đừng bao giờ đi nhé? Bởi vì quý vị tưởng rằng bên ngoài có thể tốt hơn, nhưng không phải đâu. Và nếu ràng buộc vào bất kỳ tài sản nào quý vị có trong tay mình, nó có thể bị lấy đi bất kỳ lúc nào. Bây giờ quý vị biết đó.

​Bây giờ mọi người biết với đại dịch.

Nhiều người mất mạng sống, mất người thân, mất việc làm, mất kế sinh nhai, mất nhiều thứ. “Mất kế sinh nhai” có nghĩa là cũng mất tài sản và mất phẩm giá, an ninh, đủ thứ, có lẽ mất cả hôn nhân, người thương, bởi vì… [lúc họ] còn sống, bởi vì tình trạng kinh tế khiến mình không đủ khả năng để giữ nhau. Hoặc có lẽ quý vị không cảm thấy an toàn để sống chung với nhau nữa, khi không có gì để bám vào.

Đôi khi tài sản giữ người ta lại với nhau bởi vì họ cảm thấy an toàn. Và khi không có gì nữa, người ta hầu như bỏ đi. Bởi vì có lẽ  đứng núi này trông núi nọ. Rồi họ bỏ đi, họ có lẽ cảm thấy có lỗi. 

Chúng ta cũng có nhiều [người như vậy]. Tôi đã thấy nhiều người từ nhóm mình. Rồi họ quay trở lại. Đa số trở lại cảm thấy có lỗi.

Nên, không phải như một chuyện dễ hiểu.
Picture
Nên chuyện là vậy, khi chúng ta nghĩ hoặc dựa vào an ninh vật chất, chúng ta sẽ có bất ngờ lớn. Nhiều lần trong đời như thế đó.

Nếu chúng ta hài lòng với bất cứ gì mình có, thì sẽ vui sướng hơn.

Nhiều Thánh hiền và Thánh nhân, họ không bận tâm nhiều về những thứ vật chất. Họ cũng chẳng cần, chẳng ràng buộc vào chúng. Bất cứ gì họ có, thì họ có. Và họ vui sướng hơn, theo cách đó. Tôi cũng vui sướng hơn khi không có nhiều lắm, như đã kể quý vị nghe ở Rishikesh trước đây?
 
Tôi chỉ có hai bộ quần áo Punjab, bằng bông vải. Và chỉ có thế thôi. Dĩ nhiên có khăn mặt nữa, để thuận tiện sử dụng. Và một bánh samosa mỗi ngày, phần còn lại tôi tự nướng bánh chapati, vài bánh chapati trên bếp lửa ngoài trời. Tôi ăn với dưa leo và bơ đậu phộng. Rất hạnh phúc. Tôi có thể tưởng tượng mình sống cùng một cách hết lần này sang lần khác. Không bao giờ hối tiếc, không bao giờ thấy thiếu gì cả. Nhưng mình không thể có tất cả.

​Nên ngày nay, tôi không có gì hết. Phải rời chim của tôi, rời chó của tôi,
và đôi khi cũng nhớ họ. Nhưng tôi nghĩ họ ổn. Còn tốt hơn hàng triệu người đang gặp rắc rối, đang thiếu mọi thứ, và cũng luôn gặp nguy hiểm.

Nên tôi bảo họ: “Làm ơn, hãy toại nguyện, hãy vui vẻ. Cho dù không vui, chỉ cần hy sinh vì lợi ích của tha nhân, để ta có thể tự do hơn, làm công việc của ta”. Và đó không có nghĩa là không nhớ họ. Hoặc đó không có nghĩa là họ không nhớ tôi. Chúng tôi chỉ hy sinh.

Tôi cũng cảm ơn tất cả quý vị, nếu đôi khi quý vị cảm thấy buồn hoặc nhớ nhà hoặc gì đó, nhưng quý vị quyết định ở lại, và cùng nhau làm việc vì đại cuộc lớn hơn, gia đình lớn hơn. Như thế giới, thế giới là gia đình lớn hơn của chúng ta.

Và thật ra, không có thế giới, chúng ta cũng không thể tồn tại.

Chúng ta nợ họ thức ăn mà mình đã ăn, và đang ăn, quần áo mà chúng ta mặc, và những thứ thoải mái mà mình có mỗi ngày. Tôi rất biết ơn thậm chí cho ánh đèn, cho điện thoại. Bảo quý vị nghe, tôi biết ơn mọi điều. Thật sự như vậy, rất biết ơn. Biết ơn Mặt Trời, Mặt Trăng, ngôi sao, tôi cảm ơn họ. Thường xuyên, thường xuyên, bất cứ khi nào thấy họ.

Giờ chúng ta có thể tiếp tục với truyện Adam. Thoạt đầu, tôi mở [sách] ra và có truyện tựa là: “Cổng Thiên Đàng”, nhưng rồi lại nghĩ, “Ồ Tết đến rồi, nên tặng quý vị viên kim cương”. Và như đã thấy, chúng ta mất nó rồi.


Tổ Phụ chúng ta mất nó vì chúng ta.
Picture
Đây là câu truyện thượng đế muốn bảo chúng ta rằng những thứ vật chất không đáng tin cậy. Nếu Adam ở lại trên Thiên Đàng, ông sẽ có tất cả những viên kim cương này, và thậm chí ông cũng không cần nó. Nhưng ông không mãn nguyện.

Ông đã lầm lỗi và thượng đế đã cho ông cơ hội thứ hai để quay về Địa Đàng. Rồi ông lại quên nữa. Ông bị nhiễm với lối suy nghĩ trần gian. Ông nghĩ: “Ồ, nếu ta có viên kim cương lớn như viên này, thì có thể sống ở bên ngoài dễ dàng, thoải mái”. Và rồi đánh mất viên kim cương đó, có thể mất mạng, dĩ nhiên. Lấy một viên kim cương rồi đánh mất, cho nên ông sẽ không sống thoải mái nữa, như cách ông tưởng tượng sẽ sống.

​Chúng ta luôn tưởng tượng như kiểu đứng núi này trông núi nọ, cho tới khi chúng ta đến đó. Đây là vấn đề với đầu óc của mình. Nó gạt chúng ta hoài.

Tôi nghĩ quý vị đã vượt qua rồi. Phải không? À, có lẽ tất cả quý vị, có lẽ một số quý vị, có lẽ đa số vượt qua, ai màng. Tôi sẽ sớm biết thôi. Đôi khi tôi nghĩ như vậy. Tôi cũng hơi ngây thơ, tin mọi người tới khi không tin nữa, tới khi họ cho tôi thấy một khía cạnh khác.
 
Bây giờ, chúng ta tiếp tục với truyện của Adam. Chúng ta có một truyện đây. Thấy đó, khi Adam bị đuổi ra khỏi Vườn Địa Đàng, khi ông quay đầu nhìn lại, có lẽ ông do dự. Có lẽ suy nghĩ, quay trở lại, nhưng rồi lúc bấy giờ, tất cả thiên thần với những thanh kiếm rực sáng khắp nơi. Không ai có thể vào. Dễ đi ra ngoài, nhưng không ai có thể vào. Thậm chí không thể đem gì theo với mình. Chỉ là ảo tưởng.

Lẽ ra Adam nên nói với thượng đế: “Không đi đâu, con nhớ ngài, con muốn ở bên ngài. Con đã từng tạo lỗi lầm, con sẽ không tái phạm nữa. Con muốn ở Nhà”.

Nhưng không! Ông nghĩ với viên kim cương này, lớn thế này, ông sẽ sống thoải mái thì ông sẽ không cần thượng đế nữa. Bởi vì ông nhìn thấy kim cương. Nếu không nhìn thấy kim cương, có lẽ ông sẽ không muốn đi. ​

Đây là đầu óc tham lam của chúng ta, khiến chúng ta gặp rắc rối. Khiến chúng ta tưởng tượng điều gì đó mà không xảy ra.

Và chúng ta tưởng tượng, tạo ra thế giới của chính mình, và rồi chúng ta nghĩ nó sẽ ổn, nhưng nó sẽ hỏng hết vào ngày nào đó, để chúng ta biết không có gì vĩnh cữu ở đây, ngoại trừ Tình Thương của Thượng Đế, ngoại trừ Nhà Thật của mình.

Thấy đó, khi Adam đi khắp nơi, ông nhìn thấy vàng và đủ thứ như vậy. Ông thấy kho báu, thấy châu ngọc, hoa quả, vườn tược và đủ thứ. Thế mà không cảm thấy thèm muốn, nhưng khi ông thấy viên kim cương lớn này, lớn bằng quả dưa hấu, tôi thắc mắc nó bao lớn?

Một số dưa hấu lớn cỡ này. Một số lớn cỡ này. Như phân nửa chiều dài cánh tay tôi, và to như vầy. Tôi đã thấy. Và rồi, hầu như mọi người không thể mua cả trái, họ phải cắt thành từng phần và đưa một phần trái dưa để dùng. Ngoại trừ có lẽ công ty lớn hoặc nhà hàng lớn, họ mua cả trái dưa lớn, rồi họ có thể phân phát, nhưng với một gia đình, nếu mua quả dưa hấu lớn thế này, nó sẽ còn hoài và có thể bị ủng.

Quý vị không muốn ăn dưa hấu mỗi ngày, đó là vấn đề. Bởi vì chúng ta có lựa chọn, được nuông chiều, có quá nhiều lựa chọn, lý do là vậy.


Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Letters
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Protection
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • While On The Path
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Testimonies
      • You May Not Know
    • The Saints
    • Pearls of Wisdom
    • Photography
  • VIDEOS
    • Inspirations
    • The Path
    • The Lifestyle
    • Music & Poetry >
      • Songs (English)
      • Songs (Aulacese)
      • Poetry
      • Music & Dramas
  • QUAN YIN METHOD
    • Reading
    • Videos
  • LINKS
    • OUR CENTERS' CONTACT
    • ĐÀI THUYET MINH AU LẠC
    • ĐÀI PHỤ ĐỀ AU LẠC
    • SUPREME MASTER TV
    • SUPREME MASTER NEWS
    • Contact