The Peace Seekers
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
    • The Saints
    • You May Not Know
    • The Letters
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Shows
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • Spotlight
  • LINKS
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine
    • SM Radio

My Dad

3/29/2016

 
By sister initiate, Tan Yu-ying Los Angeles, California, USA, News #110
 
My grandmother died three months after giving birth to my father, leaving him an orphan. He grew up during wartime and became a general in his early thirties. Since my childhood, I thought that his desire to wield "absolute control" over everything was a result of his long-time career as an army general. He was young and so assertive that every member of our family was terrified of him and his temper. But it was only recently that I realized that his desire to control everything was due to his extreme insecurity. These feelings of insecurity may be traced to his infancy. As he advanced in years, he found himself losing control over many things, and became apprehensive and even more insecure. He was afraid to spend money or even enjoy the simplest pleasures of life. He was haunted by the thought that disaster might strike unless he took precautions in advance. Actually, the biggest disaster in his life was the fear that he clung to so tightly.
 
However, after his initiation and his experiences during my mother's passing, his faith grew and he gained a sense of security that he had never known before. Father became a totally different person. He was very happy and found contentment in even the smallest things. He became a father who was extremely easy to please. Whatever you did for him, he would be happy like a child. He gained a passion for life, which drew people to him. He loved life. He loved his friends! Love, like sunshine, warmed him and others. For all these changes, we must thank Master and the gift She bestowed on him -- the fearlessness that let him enjoy the most beautiful time in his life even after losing his wife.
 
Even at the age of 85, my father was in very good health and great spirits. He enjoyed traveling between Formosa and the United States, staying for short periods with each of his sons and daughters. At the end of 1995, he flew from Boston back to Los Angeles. As soon as he arrived, he asked my youngest sister and myself to invite all the local initiates and Convenient Method practitioners to dinner, so he could express his gratitude for their kindness. He made arrangements for his property and told us how he wanted his funeral to be held. We thought he was just looking for something to do and thought little of the implications of his words.
 
Despite the rain on February 25, 1996, he went to group meditation with my younger sister as usual and chatted with my aunt in the car. Not long after meditation began, the guards came looking for my youngest sister. We ran to where my father was, and saw a few sisters doing artificial respiration on him. I stood in a state of shock. My youngest sister pulled me to the side and said, "Now I know why father said three days ago that he saw the manifestation form of Master, and She had blinked Her eyes and smiled at him."
 
The ambulance came and rushed Dad to a suburban hospital. As soon as I got there, I called a younger sister who was living in another state, whereupon she immediately went to meditate. A few minutes later, the phone rang, and in describing her inner experience she said, "Dad has gone! Master took him to Mom. He looked so young, as if he were in his twenties or thirties. He was very excited and was running around like a kid and looking at everything. He kept saying that it's so much fun there! Master scolded me for crying. Mom just smiled while Dad comforted me and told me not to be upset, since we will be seeing each other again." After I hung up the phone, I felt my tense and rigid body relax. She was right. I thought to myself, "Why should we cry? How many people could have great merit like father's so as to be able to pass away with such dignity? We should rejoice for him and be grateful on his behalf."
 
After waiting for a long time, someone finally came out and said "Sorry" to us. According to the rules at the hospital where my father died, a deceased person should be transferred away from the wards within three hours of death. However, the hospital granted our request for our father to remain for eight hours, and even gave us a room where we could meditate for him. Everyone at the hospital treated us kindly and warmly.
 
After eight hours, we heard a knock. It was the head nurse of the emergency wards. She asked if there was anything she could do for us. After I had thanked her, she asked if she could talk to me. It turned out that it was all God's plan.
 
The nurse had been working in the emergency wards for more than ten years, but she said that she had never seen anyone leave the world in such peace and tranquillity. She was especially curious as to why we had accepted our father's death so calmly that morning. I told her the reasons and invited her into the room to see my father's ruddy complexion and smiling face. I also showed her his hands, which were still soft and flexible. I told her that my mother's body was in the same, flexible state when she had died, and the pallbearers had dropped her body on the floor when they were removing it a day after she passed away. The nurse found this incredible! She was so good-hearted that she waited for the pallbearers at the back entrance of the hospital, just to ask them to be careful not to drop my father's body.
 
When we left, she gave me her phone number and asked me to contact her if Master came to town. Master came two weeks later, and luckily, the nurse was not on duty at the hospital that day. I invited her to come early to the Center so I could have time to tell her about Master and the Quan Yin Method. When the time of her initiation approached, I suggested that she seriously consider her sacred decision, which also entails a lifelong vegetarian diet. She answered me with all certainty that she was ready and that she had already been a vegetarian for five years. She had suffered a mental blow some years earlier and was still in deep sorrow. She had always wanted to learn meditation to attain inner tranquillity. So, on that day she received initiation and met with Master.
 
In May 1996, we met and I asked if she had any questions about spiritual practice. I lent her some English News magazines and videotapes of Master's lectures. She was in very good spirits that day and told me that she felt much better and had been having very good inner experiences. Later, we were both so busy that we lost touch with each other. Then, in November, I suddenly received a call from her. Her father was seriously ill and she had taken a two-month leave to return to New Jersey to be with him. She asked me how to handle the tapes that I had lent her. I suggested that she take them with her and play them for her father so that Master could take him Home. She was overcome with emotion and was thankful that she had made that call, even though she did not know why she had done it. In January 1997, she called me again to say that her father had passed away a month earlier and, just like my father, had left with a ruddy complexion, smiling face, and soft body, much to the surprise of her family.
 
And now, let's get back to my father. His funeral ceremony was held on a Saturday so that all our relatives and friends could come to bid him a final farewell. All my brothers and sisters were present. On Friday night, we went to group meditation together. There, Master's manifestation form appeared to my younger sister and said that father had died at the Center in order to remind fellow initiates that we practitioners should pass away like true gentlemen. And Master added that She was very happy to see fellow initiates sharing their love and offering their merits gained through meditation to others.
 
At the end of the meditation session, as fellow initiates were offering their merits to my father, Master let my sister see as the waves of light hit my father one after another, and my father exclaimed in gratitude, "Enough! Enough! Please save them for yourselves."
 
On the day of the funeral, almost every initiate we knew attended. Everyone sang along with Master's Buddha's chanting tape, and my sister saw Master's picture on the wall radiate light and blessings over the arena. She also saw Master's manifestation form hold my father up to sit cross-legged on his coffin. When we bowed to him in farewell, his eyes filled with tears of appreciation as he bowed in response. He told my sister that the floral decorations given by the initiate brothers and sisters were very pretty. Just as the lid was placed on the coffin, my sister was suddenly overcome by a feeling of suffocation and fear, but my father
 
comforted her, saying, "Don't worry. I am outside." Almost all of our relatives agreed that this was the most touching funeral ceremony that they had ever attended.
 
Let me also mention a few things about my mother who had passed away about ten years previously. Five years ago, she had already changed her white garb for the robes of the Bodhisattvas when she rose to the fifth level. Sometimes, while my sister was meditating, she would appear, and once she said, "I came to the world to bring you, my children, Home." My mother was unique in many ways and we were blessed with many miracles in my family before and after we met Master. I know that, before we were born, we had arranged to meet with Master in this world and just as She took care of my father, She will also take care of us in this life and in the hereafter, until eternity.
 
Ba Tôi

Do sư tỷ Tan Yu-ying, Los Angeles, California, Hoa Kỳ
 
​Bà nội tôi qua đời ba tháng sau khi sinh ba tôi, khiến ông trở thành mồ côi từ nhỏ. Ông lớn lên trong thời chiến và trở thành tướng lãnh khi tuổi mới quá ba mươi. Từ nhỏ, tôi tưởng rằng ông muốn "nắm trọn quyền kiểm soát" tất cả mọi thứ, mọi người, là vì kết quả nghề nghiệp tướng lãnh nhà binh lâu năm của ông. Ba tôi trẻ tuổi nhưng tính tình hùng hổ đến độ mọi người trong nhà đều khiếp sợ. Nhưng mãi thời gian gần đây tôi mới biết được sở dĩ ông muốn kiểm soát tất cả là vì tính vô cùng thiếu tự tin của ông. Sự thiếu tự tin này có thể truy ra từ thuở ông mới lọt lòng. Trong những năm khôn lớn, ông thấy mình mất đi quyền kiểm soát rất nhiều thứ, trở nên sợ sệt và càng thiếu tự tin hơn nữa. Ông sợ không dám tiêu tiền, ngay cả hưởng thụ những thú vui đơn sơ nhất trong cuộc sống. Ông bị tư tưởng ám ảnh, nghĩ rằng tai họa có thể xảy ra nếu ông không đề phòng trước. Thật ra, tai họa lớn nhất trong đời ông chính là sự lo sợ này, cảm giác mà ông đã mắc vào quá chặt.
 
Tuy nhiên, sau khi thọ Tâm Ấn và có những thể nghiệm trong lúc mẹ tôi qua đời, lòng tin của ông tăng trưởng, ông có cảm giác tin tưởng, an lòng, một cảm giác mà chưa bao giờ ông được biết. Ba tôi trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Ông rất sung sướng và tự tại ngay cả những chuyện nhỏ không đâu. Ông trở thành một người cha rất dễ hài lòng. Bất kỳ điều gì người ta làm cho ông, ông đều sung sướng như một đứa trẻ con. Ông say mê cuộc sống khiến cho nhiều người thích được gần gũi ông. Ông rất yêu đời, yêu bạn! Tình yêu như ánh nắng vàng sưởi ấm lòng ông, lòng người. Trước những biến đổi này, chúng con phải cảm ơn Sư Phụ và món quà Ngài đã ban cho ông - đó là lòng dũng cảm tự tin, để ông được hưởng những ngày tháng tươi đẹp nhất trong đời, ngay cả sau khi mẹ tôi mất.

Thậm chí đã 85 tuổi rồi nhưng ba tôi vẫn còn khỏe mạnh với một tinh thần vui tươi hăng hái. Ông thích du lịch qua lại giữa hai quốc gia Formosa và Hoa Kỳ, và ở lại một thời gian ng¡n với mỗi đứa con của ông. Cuối năm 1995, ông bay từ Boston về Los Angeles. Khi mới đến nơi, ông yêu cầu em gái út của tôi và tôi mời tất cả các đồng tu Quán Âm và những người tu Pháp Phương Tiện tại đây đến dùng cơm tối để ông được ngỏ lời cám ơn lòng tốt của họ. Ông lo dàn xếp tài sản của mình và cho chúng tôi biết cách làm đám táng cho ông. Chúng tôi tưởng ông đang tìm việc gì đó để làm và không để ý tới ngụ ý trong lời nói của ông.
 
Vào ngày 25 tháng 2, 1996, dù trời mưa ông vẫn đi cộng tu với em gái tôi như thường lệ và hàn huyên với cô của tôi trong xe. Không bao lâu sau khi cữ thiền vừa bắt đầu, hộ pháp đến tìm em gái út của tôi. Chúng tôi liền chạy đến chỗ của ông và thấy một vài sư tỷ đang làm hô hấp nhân tạo cho ông. Tôi đứng nhìn trong trạng thái bàng hoàng. Cô em gái út của tôi kéo tôi qua một bên và nói: "Bây giờ em mới biết tại sao 3 ngày trước ba có kể là ông thấy hóa thân Sư Phụ; Ngài nháy mắt, mỉm cười với ba."
 
Xe cứu thương đến, vội vã đưa ba tôi vào một bệnh viện ngoại ô. Khi vừa đến nơi, tôi gọi cho cô em gái đang sống ở tiểu bang khác, cô bèn lập tức tọa thiền. Một vài phút sau, điện thoại reo. Trong khi kể thể nghiệm của mình, cô nói: "Ba mất rồi! Sư Phụ đem ba về gặp má. Ba trông trẻ quá, như mới có hai mươi, ba mươi tuổi. Ông rất vui, chạy lăng xăng như một đứa bé, nhìn ngắm đủ thứ. Ông không ngớt nói rằng ở đó vui quá! Em khóc nên bị Sư Phụ la. Má mỉm cười, trong khi ba an ủi bảo em đừng buồn vì chúng ta sẽ gặp lại nhau nữa." Sau khi gác điện thoại, tôi thấy cơ thể của mình đang cứng và căng thẳng bỗng trở nên thảnh thơi mềm mại. Sư Phụ nói đúng. Tôi nghĩ bụng: "Tại sao lại khóc? Có mấy ai được phước báu to lớn như ba tôi, có thể ra đi với phẩm cách như vậy? Chúng tôi nên mừng cho ông và nên thay mặt ông để tỏ lòng biết ơn mới đúng."
 
Sau khi chờ đợi một thời gian lâu, cuối cùng có người đi ra và nói với chúng tôi: "Rất tiếc..." Theo điều lệ trong bệnh viện nơi ba tôi mất thì một người qua đời phải được đưa ra khỏi khu bệnh trong vòng 3 tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, bệnh viện đã chấp thuận lời yêu cầu của chúng tôi, cho ba tôi được nằm ở đó 8 tiếng đồng hồ, thậm chí còn cấp cho chúng tôi một căn phòng để chúng tôi có thể ngồi thiền giúp ông. Mọi người trong bệnh viện đối đãi với chúng tôi rất tử tế và nồng hậu. Sau 8 tiếng đồng hồ, chúng tôi nghe tiếng gõ cửa. Đó là cô y tá trưởng phòng cấp cứu. Cô hỏi thăm chúng tôi có cần cô giúp gì không. Sau khi tôi cám ơn, cô xin được nói chuyện riêng với tôi. Thì ra đó là sự an bày của Thượng Đế.
 
Cô y tá nói rằng cô đã làm việc trong phòng cấp cứu hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy ai qua đời một cách bình an, thanh thản như vậy. Cô đặc biệt muốn biết tại sao sáng hôm đó chúng tôi lại có thể chấp nhận cái chết của một người cha một cách bình tĩnh như vậy. Tôi kể cho cô nghe lý do và mời cô vào phòng xem s¡c diện hồng hào và nụ cười trên môi của ba tôi. Tôi cũng cho cô thấy bàn tay của ông vẫn còn mềm mại. Tôi nói thân thể của má tôi cũng vậy, rất mềm khi bà từ trần, nên những người đưa quan đã làm rớt thân thể của bà xuống nền nhà khi họ mang bà đi một ngày sau khi bà mất. Cô y tá thấy chuyện này thật lạ! Cô tốt bụng đến độ đứng chờ những người đưa quan ở cửa vào phía sau bệnh viện đến để yêu cầu họ hãy cẩn thận đừng để thi hài ba tôi rớt xuống sàn nhà.
 
Khi chúng tôi ra về, cô cho tôi số điện thoại và dặn tôi nhớ liên lạc cô khi Sư Phụ đến. Hai tuần sau Sư Phụ đến, may mắn thay cô y tá không bận làm việc bệnh viện ngày hôm đó. Tôi mời cô đến Thiền Đường sớm để có thì giờ kể cho cô nghe về Sư Phụ và Pháp Môn Quán Âm. Khi thời gian thọ Tâm Ấn của cô đã đến, tôi đề nghị cô nên suy xét nghiêm túc về quyết định thiêng liêng này, gồm cả việc ăn chay suốt cuộc đời. Cô trả lời tôi một cách chắc chắn rằng cô đã sẵn sàng và ăn chay trường đã được năm năm. Vài năm trước đó, cô bị khủng hoảng tinh thần và vẫn còn đau khổ rất nhiều. Lúc nào cô cũng muốn học thiền để được thanh tịnh trong tâm. Thế là ngày hôm đó cô thọ Tâm Ấn và được gặp Sư Phụ.
 
Tháng 5 năm 1996, chúng tôi gặp lại nhau, và tôi hỏi thăm xem cô có thắc mắc gì về chuyện tu hành. Tôi cho cô mượn một vài cuốn Bản Tin tiếng Anh và băng thâu hình các buổi thuyết pháp của Sư Phụ. Ngày hôm đó, cô rất vui và cho tôi biết là cô cảm thấy khá hơn xưa và có những thể nghiệm rất tốt. Về sau, cả hai chúng tôi đều bận rộn và mất liên lạc với nhau. Tháng 11 năm 1996, tôi bỗng nhận được một cú điện thoại của cô. Ba cô đang bị bệnh nặng và cô xin nghỉ làm 2 tháng để về tiểu bang New Jersey ở cạnh ông. Cô hỏi tôi làm sao với mấy cuốn băng mà tôi đã cho cô mượn. Tôi đề nghị cô mang theo cho ba cô nghe để Sư Phụ có thể đưa ông về Nhà. Không dằn được nỗi xúc động, cô thật biết ơn cú điện thoại này, dù không biết tại sao mình đã làm như vậy. Tháng Giêng năm 1997, cô gọi tôi một lần nữa, nói rằng ba cô vừa qua đời một tháng, và giống như ba tôi, ông ra đi với một khuôn mặt hồng hào, nụ cười trên môi, và thân thể mềm mại, làm gia đình cô hết sức ngạc nhiên.
 
Bây giờ, hãy trở lại chuyện ba tôi. Đám táng của ông được tổ chức vào thứ bảy để tất cả thân quyến và bạn bè chúng tôi có thể đến chào vĩnh biệt. Tất cả anh chị em chúng tôi đều hiện diện. Tối thứ sáu, chúng tôi cùng nhau đi cộng tu. Ở đó, hóa thân Sư Phụ hiện ra cho cô em gái tôi thấy, và bảo rằng cha tôi chết tại Thiền Đường để nh¡c nhở đồng tu rằng đồng tu chúng ta nên ra đi như một người quân tử. Sư Phụ nói thêm rằng Ngài rất mừng khi thấy đồng tu chia xẻ tình thương và cống hiến phước báu có được qua sự tu hành của mình đến những người khác.
 
Vào cuối giờ thiền, khi các đồng tu hồi hướng phước báu của mình cho ba tôi, Sư Phụ cho em gái tôi thấy các lằn hào quang liên tục bay vào ba tôi, rồi ba tôi reo lên một cách biết ơn: "Đủ rồi! Đủ rồi! Xin quý vị hãy để dành cho mình."
 
Vào ngày đưa đám tang, hầu như đồng tu nào chúng tôi quen cũng đến tham dự. Mọi người cùng ca theo cuốn băng tán Phật của Sư Phụ, em gái tôi thấy hình Sư Phụ trên tường tỏa ra hào quang và gia trì cho cả khu nhà. Cô còn thấy hóa thân Sư Phụ đỡ ba tôi dậy ngồi xếp bằng trên quan tài của ông. Khi chúng tôi cúi đầu chào vĩnh biệt, ông rơi nước mắt với vẻ biết ơn và cúi đầu đáp lại. Ông nói với cô em gái tôi rằng vòng hoa do các sư huynh và sư tỷ tặng rất là xinh đẹp. Khi nấp quan tài vừa đậy lại, em gái tôi bỗng có cảm giác nghẹt thở và sợ hãi. Nhưng ba tôi an ủi, nói rằng: "Đừng có lo. Ba đang ở bên ngoài." Hầu như tất cả thân quyến chúng tôi đều đồng ý rằng đây là lễ đám tang xúc động nhất chưa bao giờ từng thấy.
 
Tôi xin đề cập một vài chuyện về mẹ tôi, người đã qua đời khoảng mười năm trước. Năm năm trước, bà đã đổi bộ đồ trắng của bà và mang vào bộ y phục của Phật Bồ Tát khi bà lên cảnh giới thứ năm. Đôi khi em gái tôi ngồi thiền, má tôi hiện ra nói: "Ta xuống thế giới này là để đem các con ta trở về Nhà." Má tôi là một người rất độc đáo, và gia đình chúng tôi được ban cho nhiều phép lạ trước và sau khi gặp Sư Phụ. Tôi biết rằng trước khi ra đời, chúng ta đã sắp xếp để gặp Sư Phụ trên thế giới này. Như là Ngài đã lo lắng cho cha tôi, Ngài cũng sẽ lo lắng cho chúng ta trong kiếp này, kể từ nay trở đi và mãi mãi.
 

Comments are closed.
Supreme Master Television           Contact Us
  • HOME
  • BOOKS
    • Special Series
    • The Creation >
      • God
      • Universe
      • Earth
      • Humans
      • Animals
      • Plants
    • The Path >
      • Spirituall Wisdom
      • The Master
      • The Practice
      • Merit & Blessing
      • Karma & Ego
      • Master's Wonders
      • While On The Path
      • Quan Yin Method
    • The Lifestyle >
      • Daily Wisdom
      • Diet & Health
      • Friends & Family
      • Moral Standards
      • Be Positive
      • Be Happy
      • Be Green
      • Be A Farmer
    • The Vegan Era
    • The Stories >
      • Spiritual Stories
      • Jokes
      • Other Stories
    • The Saints
    • You May Not Know
    • The Letters
    • Pearls of Wisdom
  • VIDEOS
    • The Creation
    • The Path
    • The Lifestyle
    • The Vegan Era
    • The Saints
    • The Stories
    • Inspirations
    • Music & Arts >
      • English Songs
      • Aulacese Songs
      • Poetry
      • Shows
    • Aulacese Collection >
      • Master's Words
      • Master Tells Jokes
  • Spotlight
  • LINKS
    • Peaceseekers - Persian
    • Supreme Master Televison
    • Eden Rules
    • News Magazine
    • SM Radio